Triệu Tứ Đản gọi Triệu Đại Vượng và Triệu Nhị Vượng cùng đi: “Đại Vượng ca, Nhị Vượng ca, các ngươi giúp ta nhặt đá cùng nhau tố hắn, chờ nương ta làm cái gì ăn ngon, ta sẽ lén chia cho các ngươi ăn.”
Triệu Đại Vượng cau mày nói: “Lỡ như đập c.h.ế.t thì sao.”
“Đại ca, huynh quá ngu ngốc.” Triệu Nhị Vượng hì hì cười, “Không tố vào đầu là được rồi, sẽ không c.h.ế.t người.”
Ba người đi khắp nơi nhặt đá, đều là hòn đá to bằng nắm tay trẻ con, nửa gùi đá đổ trước cây hòe lớn, Triệu Tứ Đản là người đầu tiên ném, ném không tới, rơi xuống bên chân Triệu Phú Quý.
Triệu Phú Quý như một con thỏ con bị giật mình, bỗng nhiên đứng dậy, chửi ba đứa hài tử ầm lên: “Tiểu tạp chủng các ngươi muốn làm cái gì, nói cho các ngươi biết, đừng cho là ta bị nhốt ở chỗ này không ra được thì không thể làm gì các ngươi. . . A!”
Nói còn chưa dứt lời liền hét thảm một tiếng.
Triệu Nhị Vượng cười ha hả: “Ta đập trúng cổ của hắn, ta ném thật chuẩn.”
Triệu Đại Vượng khinh bỉ liếc hắn một cái: “Chờ đó, xem ta tố trúng chỗ nào của hắn này.”
Hắn ném đá vô cùng chuẩn chỉ rơi vào đũng quần Triệu Phú Quý, Triệu Phú Quý đau đớn lập tức che đi bộ phận quan trọng, kêu la oai oái.
“Tiểu tạp chủng, xem lão tử làm sao thu thập các ngươi!”
Triệu Phú Quý bất chấp tất cả che đũng quần, ngồi xổm trên mặt đất nhặt những hòn đá bị ném tới.
Triệu Tứ Đản ưỡn n.g.ự.c nói: “Tới đi, ngươi ném ta, ngươi ném ta một cái xem, cha ta sẽ trả thù lại, cha ta ở trên trời có linh thiêng sẽ nhìn thấy đó, ai dám khi dễ ta, cha ta chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.”
Rõ ràng là trời nắng, sáng sủa, mặt trời chiếu ở trên cao nhưng Triệu Phú Quý quả thực bị dọa đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Thân thể của hắn ta lắc một cái, đá nhặt lên toàn bộ rơi trên mặt đất, đôi mắt nhìn trái nhìn phải, luôn cảm giác mình bị mấy thứ bẩn thỉu để mắt tới.
Triệu Tứ Đản hừ một tiếng: “Đại Vượng ca, Nhị Vượng ca, chúng ta không sợ hắn.”
Triệu Nhị Vượng nháy mắt nói: “Tứ Đản, thật hâm mộ ngươi có một người cha tốt như vậy.”
Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài đang chuẩn bị đến nhà Trình Loan Loan hỗ trợ, vừa vặn nghe thấy lời này.
Triệu Hữu Ngân lập tức giận không có chỗ phát tiết: “Tứ Đản không có cha, cha ngươi còn sống rất tốt, ngươi làm sao còn hâm mộ người khác hả, thật sự là uổng công nuôi ngươi.”
Triệu Hữu Tài nhìn Triệu Phú Quý một cái, người trước kia luôn luôn gây chuyện thị phi giờ này khắc này giống một con chim sợ cành cong, mặt mũi tràn đầy sợ hãi và không yên.
Hắn khoát khoát tay: “Được rồi, đừng giày vò hắn nữa, các ngươi nên làm gì thì làm đi.”
Triệu Hữu Tài kỳ thật không tin những thứ này, thế nhưng lại không thể không tin, nghĩ đến đại ca hắn lợi hại hơn người khác một chút, cho dù chết, một sợi hồn phách cũng có thể che chở cô nhi quả mẫu nhà mình.
Triệu Tứ Đản ngoan ngoãn đáp ứng, mang theo cái gùi đi vào ruộng tìm châu chấu.
Triệu Hữu Ngân cùng Triệu Hữu Tài đến nhà Trình Loan Loan chà hạt thạch hoa, sau khi hai người làm quen công việc rồi thì công việc này đối với bọn họ mà nói càng ngày càng dễ dàng.
Trình Loan Loan ở trong bếp nhóm lửa, trong nồi nấu nước, phía trên chồng ba cái thùng gỗ.
Thùng là Triệu lão đầu tử làm ra, từng tấm ván gỗ dùng dây kẽm quấn lại, sau đó đặt thùng gỗ ở trong chum nước ngâm một đêm, gỗ sau khi ngâm nước sẽ nở ra, khe hở ở giữa mỗi một tấm ván gỗ sẽ căng ra, lại quét lên một lớp dầu cây trẩu thì sẽ không rỉ nước nữa.
Mà nàng dùng nhiệt độ cao hấp thùng gỗ, là vì hong khô, cũng phòng ngừa sâu mọt chui vào trong thùng gỗ, kéo dài tuổi thọ sử dụng.
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu không ra ruộng mà ở trong sân làm gạch sống.
Lần này Triệu Phú Quý lẻn vào làm chuyện xấu khiến bọn họ ý thức sâu sắc rằng nhà mình không có tường chỉ có hàng rào thấp cản lại, hễ có một bức tường cao thì Triệu Phú Quý chui vào đều sẽ gây ra động tĩnh, bọn họ cũng không có khả năng nghe không được.