Làm gạch sống không phải là một việc dễ dàng. Tuy nhiên, đây lại là biện pháp tiết kiệm và có lợi nhất, gần như mọi gia đình đều sử dụng cách này.
Khuôn gạch mượn được từ nhà lý chính, đất dùng làm gạch đã được Triệu Đại Sơn đào từ bên kia thôn mang về từ ba hôm trước, ngâm nước ở trong sân cho ẩm ướt, bởi vì tính bám dính của đất này tương đối tệ, cần phải pha trộn thêm rơm rạ, quấy chung lại.
Triệu Tam Ngưu phụ trách xúc đất cho vào khuôn, sau đó Triệu Đại Sơn sẽ chịu trách nhiệm ép khuôn cho vuông vức.
Trình Loan Loan ngồi bên cạnh quan sát một hồi, không nhịn được lắc đầu.
Gạch sống này quả thật có thể xây nhà nhưng độ bền không cao, nhỡ như gặp bão tuyết hay mưa to gió lớn thì khẳng định sẽ không có khả năng chống chịu, cần phải thường xuyên tu sửa.
Nàng từng có ý định mua gạch xanh về lợp nhà nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại sợ thôn dân nhìn thấy sẽ ghen tị đến đỏ mắt, đến cả nhà lý chính thì cũng chỉ dùng gạch xanh để lợp những cột trụ to còn phần lớn vẫn dùng gạch sống.
Tuy dùng gạch sống nhưng nàng có thể cải tiến nó một chút để tăng độ bền – Trình Loan Loan nghĩ.
Nàng ở thương thành mua được một lọ keo nước dùng làm chất dính, là loại keo nông thôn hiện đại thường dùng khi sửa nhà. Loại keo này ở thời hiện đại sớm đã bị đào thải nhưng ở thời đại này lại không tìm được thứ đồ nào tốt hơn cái này.
Nhân lúc Triệu Tam Ngưu không chú ý, Trình Loan Loan đổ nửa bình keo vào đống đất, mắt thường có thể nhìn thấy chỗ đất đó dần trở nên sệt và dính hơn, khi xúc đất sẽ bám trên xẻng chứ không rơi xuống nữa. Có lẽ việc đóng gạch sẽ trở nên vất vả hơn nhưng nghĩ tới nhà dựng xong sẽ an toàn và thời gian sử dụng cũng sẽ dài hơn.
Gạch chưa đóng được bao nhiêu thì Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài đã hoàn thành phần việc của mình. Trình Loan Loan kết toán tiền công cho cả hai, mỗi người nhận mười lăm văn tiền, chuẩn bị trở về làm việc nhà.
Cùng lúc đó, Triệu Tứ Đản gánh theo chiếc sọt trở về, tươi cười nói: “Nương, con bắt được rất nhiều châu chấu, xem ra đám gà con có thể ăn no rồi.”
Triệu Hữu Ngân nhìn thoáng qua, hoảng hốt nói: “Sao lại nhiều châu chấu như vậy?!”
Mỗi ngày hắn xuống ruộng nếu thấy có châu chấu thì sẽ dẫm c.h.ế.t nó, nhưng lúc này, hắn nhìn thấy nửa chiếc sọt đều là châu chấu cùng với tiếng “ong ong ong” làm hắn nghĩ tới đại nạn châu chấu trước kia. Lúc đó, châu chấu ngợp trời, chúng bay khắp nơi ăn sạch hoa màu, tàn phá mùa màng.
Triệu Hữu Tài không để tâm nói: “Trong ruộng có châu chấu thì cũng bình thường thôi, chỉ cần chúng không tụ thành bầy bay sang thì không có vấn đề gì.”
Hai huynh đệ vừa nói vừa đi xa.
Triệu Tứ Đản vô tâm vô phế mang châu chấu đi cho gà ăn.
Gà nuôi bằng rau dại và gà nuôi bằng châu chấu hoàn toàn không giống nhau. Đám gà vịt này từ lúc bắt đầu được cho ăn nhiều hơn thì trở nên khác biệt, mỗi ngày mỗi dạng. Trước đây, bộ lông của chúng có màu vàng sẫm, nay đã nhạt màu bớt, thể trọng cũng tăng lên không ít.
Mặt trời dần ngả về Tây, Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu tạm dừng việc đóng gạch, cùng xuống ruộng để xới đất và bón phân.
Trong khi đó, Trình Loan Loan bắt đầu chuẩn bị buổi tối.
May thay, Ngô Tuệ Nương đúng lúc tỉnh lại.
“Con đừng vội, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Trình Loan Loan ấn ấn bả vai nàng ấy, lại nói: “Đứa nhỏ trong bụng con hiện tại đã không có vấn đề gì, chỉ là thân thể con hư nhược, suýt chút nữa không giữ được hài tử. Con cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngô Tuệ Nương hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào: “Nương, cảm ơn ngài.”
“Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ. Ta đi hầm canh cá cho con.” Trình Loan Loan cười nói.
Một con cá được hầm thành canh trắng đục như sữa, phần canh cá và bụng cá là phần ngon và bổ nhất, đều để dành cho Ngô Tuệ Nương. Ngô Tuệ Nương trong lòng tràn đầy cảm động, mang canh cá lặng lẽ ăn hết.
Phần cá còn lại được chia đều cho ba hài tử.
Không phải Trình Loan Loan không thích ăn cá, chỉ là nàng cũng không thể tranh giành với mấy đứa trẻ. Nếu muốn ăn, nàng có thể từ thương thành trộm mua một con hầm cho chính mình.