Ba vạn binh lực Hồ Châu 1
Thuyền lớn ngừng trên mặt sông khiến sóng nước lay động.
Trên một thương thuyền có viết “thương hội Dương Châu”, Hà lão tiên sinh của thương hội Dương Châu đứng cùng với vài người trên mạn thuyền.
Dương Châu cách kinh thành khá xa, mười ngày trước bọn họ mới nghe nói tới chuyện Tuệ Phu nhân bị bắt, triều đình đang trưng binh để đến Tây Nhung cứu viện.
Trong quá khứ, khi nghe nói tới đánh giặc thì bọn họ nhất định sẽ sợ hãi, cũng sẽ nghĩ cách tích trữ lương thực, đợi đến lúc chiến loạn thì bán ra… Không phải bọn họ muốn bòn rút quốc gia, nhưng thương nhân chính là như thế, đây là bản tính của bọn họ, cũng là thói quen truyền lại từ nhiều đời…
Nhưng lần này, tâm tư của bọn họ đã biến đổi rất kỳ diệu.
Mấy năm gần đây vì tôm càng càng ngày càng được phổ biến rộng rãi nên thương hội Dương Châu kiếm bạc đầy bồn, thậm chí năm nay Tuệ Phu nhân còn cho bọn họ tự nuôi trồng, sau khi nuôi trồng được thì lợi nhuận trong tương lai sẽ không thể đo lường được… Bọn họ chịu ơn của Tuệ Phu nhân nên tất nhiên cũng sẽ biết rất nhiều chuyện của Tuệ Phu nhân, biết nàng tài giỏi, biết năng lực của nàng, cũng biết tấm lòng lương thiện của nàng.
Những người đã từng trúng độc tôm càng ở Dương Châu ngày đó, một đám yêu thích tôm càng do Tằng nhị gia cầm đầu đều sôi nổi quyên góp quân lương.
Thương hội bọn họ có giao tình với Tuệ Phu nhân thì làm sao có thể chậm trễ chứ.
Vì thế, Hà lão tiên sinh đã sai người thu mua lương thực cả đêm, không phải để tích trữ mà chất tất cả lên thuyền mang tới kinh thành.
Ai nói thương nhân không biết tới nỗi hận mất nước, ai nói thương nhân chỉ biết lợi ích, bọn họ cũng tình nguyện cống hiến một phần sức lực vì vinh nhục của Đại Vũ…
Khụ khụ, đương nhiên chủ yếu vẫn là vì cứu Tuệ Phu nhân… Những người khác tuy có quyên góp nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng góp một ít, tuyệt đối sẽ không quyên nhiều như vậy.
Trên thuyền là một trăm vạn cân lương thực, cơ bản là đã gom sạch thành Dương Châu.
Phía sau thương thuyền Dương Châu chính là thương thuyền của Nam Dương.
Thương hội Nam Dương không giàu có như thương hội Dương Châu, hơn nữa hai năm trước vừa xảy ra lũ lụt, dân chúng địa phương chỉ mới khôi phục lại nên tất nhiên cũng không góp được quá nhiều, nhưng tính mạng của bọn họ đều do Tuệ Phu nhân cứu về, hiện giờ có cơ hội để báo đáp nên bọn họ đều lấy ra tất cả những thứ có thể quyên góp, tổng cộng gom góp được bốn vạn cân lương thực, hai mươi vạn cân bông, ba trăm vạn cân củi đốt…
Còn có rất nhiều thương thuyền nhỏ khác đến từ Ký Châu, Thanh Châu, Toàn Châu… Trên thuyền cơ bản đều là lương thực.
Thứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất chính là loạt thuyền lớn ở sau cùng, trên cờ hiệu có viết “Thương thuyền Tào gia”.
Tào Đức Phúc đứng ở đầu thuyền, bên cạnh là người từng là Triệu lý chính của thôn Đại Hà cũng chính là Triệu huyện thừa của trấn Đại Hà bây giờ.
“Rốt cuộc tới rồi.” Triệu huyện thừa sờ sờ râu: “Lần này ít nhiều cũng nhờ Tào gia các ngươi, bằng không nhiều người như vậy làm sao có thể tới kinh thành nhanh như thế.”
“Huyện thừa đại nhân nói quá rồi.” Tào Đức Phúc nghiêm mặt nói: “Khoan nói tới Tào gia ta là thông gia, cho dù là người không liên quan khi nghe nói bà thông gia bị bắt thì cũng lên thương thuyền tới đây!”
Triệu huyện thừa nhìn về phía những người trên thuyền, đúng vậy, trên thuyền này có rất nhiều người còn chưa từng gặp qua nương Đại Sơn nhưng sau khi biết triều đình trưng binh lại chủ động xin đến đây…
Mỗi nhà trong trấn Đại Hà bọn họ chỉ để lại một nam đinh, tất cả nam nhân có độ tuổi phù hợp còn lại đều tập trung trên con thuyền này đến kinh thành tòng quân.
Không chỉ là trấn Đại Hà, còn có thôn Trình gia bên cạnh, thôn Quế Hoa, Lý gia câu, Vương gia đôn…đây đều là thôn xóm phụ cận trấn Đại Hà, mỗi nhà đều sắp xếp cho một nam đinh lên đường…
Huyện Bạch Vân, huyện Phượng Hoàng, huyện Hà Khẩu… những huyện tiếp giáp huyện Bình An đều sôi nổi khuyến khích mọi người tham gia quân ngũ.
Sau đó, Tri phủ đại nhân Hồ Châu cũng tuyên bố chính lệnh suốt đêm, ngắn ngủn ba ngày cả Hồ Châu đã huy động được ba vạn người, tất cả đều lên thương thuyền Tào gia tiến về kinh thành.