Ba vạn binh lực Hồ Châu 2
“Hiện tại còn chưa rời thuyền, mọi người vẫn còn cơ hội đổi ý.” Triệu huyện thừa mở miệng nói: “Các ngươi đều là người trẻ tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới hơn bốn mươi, lên chiến trường là ý gì chắc các ngươi hiểu rõ hơn ta… Ai cũng muốn sống, đổi ý lúc này vẫn là ý nghĩ sáng suốt, mọi người đều nghĩ kỹ đi!”
“A gia, cái này thì có gì phải nghĩ chứ!” Triệu Thiết Trụ siết chặt nắm tay: “Thôn Đại Hà chúng ta có thể biến thành trấn Đại Hà, chúng ta có thể trải qua những ngày tốt đẹp đều nhờ vào Triệu thẩm, sau khi nghe nói Triệu thẩm bị bắt đi thì chúng ta đã sốt ruột muốn c.h.ế.t nhưng lại không làm được gì! Bây giờ đã có đất dụng võ, cháu tuyệt đối không hối hận!”
Hốc mắt Triệu huyện thừa nóng lên.
Thiết Trụ là tôn tử khiến ông tự hào nhất, ông làm sao nỡ để Thiết Trụ lên chiến trường bán mạng, nhưng ông ấy cần phải làm như vậy.
Không chỉ có Thiết Trụ mà còn có hai nhi tử của ông là Triệu An Giang và Triệu An Hà cũng đã tới đây, nhà bọn họ chỉ còn lại Thiết Xuyên… Nếu mọi người đều c.h.ế.t thì tốt xấu vẫn còn Thiết Xuyên kế thừa hương khói.
Triệu Hữu Ngân đứng bên cạnh Triệu huyện thừa, miệng lưỡi vụng về nói với mọi người: “Mạng của đại tẩu nhà ta là mạng, mạng của các vị cũng là mạng, không có ai cao quý hơn ai! Trấn Đại Hà bọn ta là nhờ đại tẩu mới được như bây giờ cho nên người của trấn Đại Hà tình nguyện hy sinh đi cứu người, nhưng trong số các vị có những người không phải là người của trấn Đại Hà, không cần phải…”
“Tuy rằng ta không phải là người của trấn Đại Hà nhưng đã có những ngày tháng sống yên lành ở trấn Đại Hà, ta tình nguyện lên chiến trường!”
“Nương Đại Sơn giúp nhà ta càng ngày càng tiến bộ, không có nương Đại Sơn thì không biết nhà ta đã c.h.ế.t mấy trăm lần, ta phải báo ơn.”
“Nghe nói tòng quân cũng có quân lương, một tháng không ít bạc đâu, nếu c.h.ế.t thì còn có bạc an ủi, tính thế nào thì chúng ta cũng không lỗ, người trấn Đại Hà các ngươi cũng đừng lải nha lải nhải nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, đã tới kinh thành rồi thì làm gì có đạo lý quay về, cũng phải cho đám nhà quê bọn ta nhìn thấy kinh thành phồn hoa thế nào chứ!”
“Đi thôi, chúng ta rời thuyền!”
“Từ từ, từ từ, không cần vội, trước tiên đăng ký đã rồi mới được rời thuyền, không được phép đi loạn!”
“…”
Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu ở trên thuyền trước sau không nói một lời, nhưng hốc mắt đã đỏ quạch, cần phải ngước mặt mới có thể để nước mắt chảy ngược vào trong.
Người Triệu gia bọn họ đều tới đây, chỉ chừa lại Hiên Hiên nhỏ nhất ở nhà, nếu không phải a gia đã lớn tuổi thì cũng sẽ đến…
“Được rồi, đừng khóc.” Triệu Hữu Tài vỗ vỗ bả vai hai người: “Tam Ngưu và Tứ Đản còn nhỏ tuổi hơn hai ngươi, áp lực rất lớn, các ngươi trước tiên tìm bọn họ hỏi thăm tin tức, ta và nhị thúc các ngươi theo huyện thừa tính chuyện tòng quân…”
Triệu Đại Vượng, Triệu Nhị Vượng, còn có A Phúc cũng đi qua: “Chúng ta thì sao.”
“Các ngươi giúp đỡ kiểm kê nhân số, đừng để còn chưa lên được chiến trường đã có người bị lạc.” Triệu Hữu Tài đưa danh sách qua: “Thời gian cấp bách, làm việc nhanh nhẹn một chút.”
Người trên thuyền sôi nổi bận rộn.
Mà tình huống ở bến tàu cũng đã được quan viên canh gác thông báo lên triều đình.
Một quyển sổ con ghi chép thống kê đã được đưa tới trước mặt hoàng thượng.
Thương hội của các tỉnh, các châu đều đưa đồ vật quyên tặng tới, tổng cộng có một ngàn hai trăm vạn cân lương thực, ba mươi chín vạn lượng bạc, bốn mươi mốt vạn cân bông, bảy trăm chín mươi cân củi…
Ngoại trừ những vật tư này thì ba vạn người Hồ Châu tới tòng quân càng hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn.
Phải biết rằng sau khi chính lệnh tòng quân được ban ra, tuy rằng đã khiến cho dân chúng kinh động nhưng người có hành động thật sự không nhiều như vậy.
Kinh thành có dân cư nhiều nhất nhưng số người báo danh chỉ có một vạn ba ngàn người.
Các vùng phụ cận Ký Châu thì số người báo danh càng ít, toàn bộ châu chỉ có hai, ba ngàn người báo danh.
Nếu ước đoán dựa trên con số này tính cho cả nước, thì sẽ rất khó khăn để đạt đến con số mười vạn binh.
Hiện giờ quân lương không lo, lương thảo sung túc, binh khí hỏa dược cũng đang được chế tạo khẩn cấp, chỉ còn có binh lực là bị khuyết thiếu…
Hoàng đế gõ gõ mặt bàn, mở miệng nói: “Người đâu, tuyên Triệu huyện thừa trấn Đại Hà Hồ Châu vào yết kiến!”