Trận này không dễ đánh 1
Vương Tây Nhung ngồi trên vương vị, bỗng nhiên ném sổ con xuống đất.
Hắn ta tức giận nói: “Rốt cuộc là ai để lộ tin tức, tại sao Đại Vũ lại biết Tần vương và Tuệ Phu nhân bị quân Tây Nhung bắt đi.”
“Vương, theo vi thần suy đoán thì tin tức có thể do Nguyệt Thị Tộc lộ ra ngoài.” Đại tướng chắp tay tiến lên: “Người của Nguyệt Thị Tộc rất giỏi đào hang ẩn nấp, ngày đó hẳn phải g.i.ế.c c.h.ế.t vài người. Nguyệt Thị Tộc vì trả thù Tây Nhung nên mới tới Đại Vũ báo tin, bằng không Đại Vũ cũng sẽ không biết tin nhanh như vậy.”
“Ha, Tây Nhung sớm muộn gì cũng sẽ nuốt chửng Nguyệt Thị Tộc.” Vương Tây Nhung tức giận: “Theo ý các vị thì bây giờ phải làm sao?”
Hắn ta vốn dĩ muốn chờ sang năm sau khi thu hoạch xong mới tiến công đánh Đại Vũ, chiếm lấy những mảnh ruộng phì nhiêu của Đại Vũ, những chuyện này đã được lên kế hoạch xong xuôi, nếu khai chiến lúc này thì rất bất lợi với Tây Nhung.
Hơn nữa, theo thám tử hồi báo thì Đại Vũ bây giờ đã chiêu binh mãi mã, mục tiêu là kêu gọi được ba mươi vạn quân tiến công Tây Nhung.
Binh lực trấn giữ ở biên giới phía đông Tây Nhung chỉ có hai mươi vạn, cho dù là binh hùng tướng mạnh thì cũng không thể địch nổi ba mươi vạn quân…
Lúc này thế nước của Đại Vũ hừng hực, không chỉ để cứu Tần vương và Tuệ Phu nhân mà còn để rửa mối nhục hai mươi năm trước.
“Vương, đây chính là sơ đồ của Tây Nhung ta.” Đại thần phía dưới cười rộ lên: “Điểm mấu chốt là binh lính được triệu tập gấp gáp có thể hiểu tác chiến sao, sẽ biết như thế nào là chiêu trí mạng sao, một người Tây Nhung ta có thể so với mười người của bọn họ, có gì phải sợ chứ?”
“Chuyện khó giải quyết nhất trong mùa đông chính là vấn đề lương thảo, chiến sự không nên kéo dài quá lâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, trong vòng nửa tháng phải đuổi được quân Đại Vũ, khiến cho bọn họ nếm trải nỗi sỉ nhục hai mươi năm trước một lần nữa!”
“Lần này lại đưa một công chúa đến đây hòa thân là không được, phải đưa đến ít nhất mười công chúa, một trăm quý nữ, nếu không Tây Nhung ta sẽ đánh cho bọn họ thành chó rơi sông!”
“…”
Các đại thần trong điện như được uống m.á.u gà, càng nói càng sôi nổi.
Sắc mặt của Vương Tây Nhung cũng hòa hoãn lại, như vậy khai chiến với Đại Vũ hình như cũng không phải là chuyện xấu.
Cùng lúc đó.
Trình Loan Loan đang đốt tiền giấy, gió tuyết thổi đến khiến chậu than bị tắt mấy lần.
Dưới bậc thang có vài vị pháp sư ngày đêm tụng kinh không ngừng để siêu độ cho hai vong linh nằm trong quan tài.
Trong vòng một tháng nay sinh hoạt của nàng chính là như thể, hoặc là đến mẫu ruộng thí nghiệm bên kia xem tiến triển, hoặc là ngồi trong sân đốt tiền giấy.
Lúc đốt tiền giấy rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy nàng, nàng có thể tự ngẫm nghĩ rất nhiều chuyện.
Lúc tuyết nhỏ lại một chút thì Thái Bình công chúa mang theo người đi tới.
“Tuệ Phu nhân.” Âm thanh của Thái bình công chúa rất nhẹ: “Ta đã mang tất cả pháo hoa và pháo trúc ở các vùng lân cận quốc đô tới đây, ngươi xem có đủ không?”
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Phía sau công chúa có ba, bốn chục cung nhân mang xe ngựa vào trong sân, trên xe chất đầy pháo được đắp giấy dầu ở trên để tránh bị ướt.
Ở Đại Vũ có thừa pháo hoa nhưng Tây Nhung không có kỹ thuật này, mấy thứ này đều do Vương Tây Nhung mua từ Đại Vũ về đây, xem như vật quý hiếm, muốn tìm được nhiều như vậy quả thật không dễ.
Tuy rằng rằng chỗ này không đủ nhưng đối với Trình Loan Loan mà nói thì chỉ cần có là được, nhiều ít không quan trọng.
Nàng đứng lên: “Cảm tạ vương hậu, có thứ này thì nhi tử của ta có thể lên đường náo nhiệt một chút, hẳn là có thể tìm đường về cố thổ.”
Pháp sư niệm kinh phía dưới không khỏi lắc đầu.
Pháo hoa là vật hiếm chỉ có quý tộc ở Tây Nhung mới có thể dùng, thường thì tết nhất lễ lạc mới có thể đốt một ít cho náo nhiệt, nhưng vị Tuệ Phu nhân này lại muốn đốt nhiều pháo như vậy lúc phát tang quả thực là phí phạm của trời.
Chỉ là bọn họ không có cách nào chỉ trích.