Trận này không dễ đánh 2
Nghe nói loại lúa mà Tuệ Phu nhân này cung cấp thật sự có thể trồng được ở Tây Nhung, đã cao hơn mấy tấc, chờ thêm một tháng thì có thể trổ bông, nếu sản lượng có thể đạt tới năm, sáu trăm cân thì Tây Nhung bọn họ sẽ không bao giờ thiếu lương thực nữa, sau này đồ tốt của Đại Vũ đều thuộc về Tây Nhung bọn họ.
Trình Loan Loan nhẹ giọng nói: “Bên ngoài lạnh, vương hậu vào trong ngồi uống ly trà đi.”
Thái Bình công chúa sai cung nhân phía sau mang đồ vào kho, một mình đi theo Trình Loan Loan vào nội thất.
Sau khi Tề bà tử dâng trà nóng thì cũng rời khỏi nội thất, canh giữ ở cửa, cảnh giác nhìn những người lui tới xung quanh.
“Tuệ Phu nhân, bản vẽ lần trước ngươi đưa ta đã sai người làm xong.” Thái Bình công chúa hạ giọng nói: “Đồ vật kia có chút kỳ quái, ta không dám mang vào cung, sợ sẽ khiến Vương Tây Nhung chú ý nên mới giao cho Hạ tướng quân bên mẫu ruộng thử nghiệm, ngươi có thời gian thì qua đó xem thử xem có được hay không.”
Trình Loan Loan lập tức nói lời cảm tạ: “Có thứ này thì phần thắng của chúng ta ngày càng lớn, đa tạ công chúa hiệp trợ.”
Thứ nàng để cho công chúa đi là chính là kíp súng, giống như s.ú.n.g ống, thêm hỏa dược vào trong thì có thể tạo ra sát thương rất lớn, là loại vũ khí chiến đấu tầm xa của thời hiện đại, đối với thời đại này mà nói chính là thứ vũ khí hàng đầu.
Ban đầu nàng cũng không muốn đem loại vũ khí này tới đây, sức sát thương của nó quá lớn, sẽ không công bằng với địch quốc.
Nhưng!
Trên đời này làm gì có cái gì là công bằng hay không công bằng.
Hai nước giao chiến nhất định sẽ m.á.u chảy thành sông, cho dù không có hỏa dược thì cũng sẽ thương vong vô số.
Sử dụng hỏa dược để đối đầu với Tây Nhung thì có lẽ sẽ khiến trận chiến kết thúc cũng không chừng.
“Ta phái người nghe được Đại Vũ đã vận động được hai mươi vạn binh lính, dọc đường cũng sẽ có binh sĩ gia nhập liên tục, chờ đại quân đến biên cảnh Tây Nhung thì ước tính sẽ có hơn ba mươi vạn người.” Thái Bình công chúa mở miệng nói: “Mà binh lực ở phía đông Tây Nhung chỉ có hai mươi vạn, căn bản không phải là đối thủ của Đại Vũ, vì quốc kế dân sinh, Tây Nhung chắc chắn sẽ giao đoàn người của Tuệ Phu nhân ra mà không làm tổn hại đến một cọng tóc.”
Trình Loan Loan lắc lắc đầu: “Ban đầu ta cũng nghĩ sau khi quân Đại Vũ tới thì Tây Nhung sẽ giao ta ra, nhưng bây giờ ta không cho là vậy. Tây Nhung tốn nhiều công sức mang ta tới đây, vì trấn an ta mà không chỉ phong cho hài tử của ta là quan Nhất phẩm, còn cho phép ta đưa ra một số yêu cầu quá đáng, thoạt nhìn là rất ưu ái ta nhưng thật ra là nhìn trúng loại lúa mà ta nghiên cứu được, trước khi ruộng lúa thử nghiệm chưa thu hoạch thì Vương Tây Nhung chắc chắn sẽ không thả ta đi, mà ta rất có thể sẽ trở thành con tin… Hơn nữa, binh sĩ chỉ mới được triệu tập không có kinh nghiệm đánh giặc, giống như tự dâng tặng đầu mình vậy… Trận này, không đánh được.”
Đại Vũ lấy danh nghĩa của nàng trưng binh lại khiến cho nhiều dân chúng tự nguyện tòng quân như vậy sẽ có vô số người c.h.ế.t trên chiến trường, nếu có mấy ngàn mấy vạn người vì nàng mà c.h.ế.t thì sợ rằng năm tháng sau này của nàng sẽ không được yên bình.
“Ta sẽ mang người Đại Vũ trốn đi trước lúc phát tang một ngày.” Nàng nhướng mắt: “Công chúa cũng đi cùng bọn ta đi thôi.”
Nàng ở hoàng cung Tây Nhung lâu như vậy cũng biết rõ tình cảnh của công chúa, một nơi bát nháo như vậy phải rời đi cho sớm.
Công chúa Đại Vũ của bọn họ đã hy sinh hai mươi năm vì Đại Vũ, bây giờ nên trở về cố thổ để hưởng thụ những tôn vinh mà một công chúa nên có.