Thị vệ vẫn đang tiếp tục bẩm báo.
Sau khi triều thần Tây Nhung biết nhóm người Tuệ phu nhân bỏ trốn, bọn chúng phẫn nộ đập nát hai cỗ quan tài tại chỗ, nhưng bên trong vốn không có t.h.i t.h.ể – t.h.i t.h.ể đó đã sớm được Trình Loan Loan lén lút an táng vào nửa tháng trước rồi.
Không chỉ như vậy, họ còn treo t.h.i t.h.ể hoàn toàn biến dạng của vương hậu Tây Nhung lên tường thành, sau khi lão bách tính của Tây Nhung biết là vương hậu suýt chút hại c.h.ế.t Vương của họ, ai nấy gần như mất đi lý trí, hơn vạn người tụ tập dưới tường thành, không ngừng ném đá và rau nát vào t.h.i t.h.ể của vương hậu.
Tần vương mím môi: “Tỷ ấy đã dùng mạng của mình và Hinh Nhi tranh thủ thời gian chạy trốn cho chúng ta…”
Hắn không có bất cứ tình cảm gì với người tỷ tỷ không cùng mẫu thân này, cho nên cho dù hắn ở Tây Nhung quốc lâu như vậy cũng chưa từng gặp mặt riêng Thái Bình công chúa.
Khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hơi hối hận, hối hận không nói chuyện một lần với tỷ tỷ này.
Trình Loan Loan nhìn bầu trời dần sáng lên, giọng nói khàn đi: “Chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm chính là báo thù cho nàng ấy.”
Nếu không phải nàng giao hảo với Thái Bình công chúa, nếu không phải vì giúp họ thuận lợi trốn thoát, Thái Bình công chúa sẽ đi vào con đường này sao?
Có lẽ Thái Bình công chúa sống cũng sẽ không quá hạnh phúc, nhưng ít nhất vẫn còn sống, sống tức là có hi vọng…
Lúc này, Trình Ất đi vào bẩm báo: “Truy binh của Tây Nhung đã xuất thành, nơi này không tiện ở lâu!”
Hạ Tiêu lập tức quyết định: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, rút!”
Hơn một trăm người nhanh chóng đi ra khỏi sơn động, từ phía tây vòng tới phía nam, sau đó đến phía đông…Đi về phía đông một hai ngày là có thể tới tuyến giao giới giữa Tây Nhung và nước Đại Vũ, tới lúc đó sẽ an toàn.
Chỉ là kế hoạch có chu toàn mấy cũng không ngăn được biến hóa.
Bởi vì Vương Tây Nhung xảy ra chuyện, vương thất ban chiếu lệnh, bất cứ ai, chỉ cần có thể lấy đầu của người nước Đại Vũ, lập tức thưởng ngàn lượng bạc, nếu có thể lấy đầu của quan viên hoặc vương gia, trực tiếp phong quan, nếu bắt sống Tuệ phu nhân về, phá cách phong làm vương khác họ!
Kỵ binh Tây Nhung giống như điên lên, không đợi bên trên ban mệnh lệnh đã bắt đầu tìm kiếm khắp cả thành.
Truy binh từ bốn phương tám hướng đuổi tới, sau khi ra khỏi khu rừng, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lao vun vút, tạch tạch tạch, giống như bùa đòi mạng.
“Vương gia, Tuệ phu nhân, các ngài đi trước!” Hạ Tiêu dừng lại, sắc mặt nghiêm túc: “Cứ đi mãi về phía đông, đừng quay đầu!”
Tần vương cầm s.ú.n.g kíp, cười lạnh nói: “Ta phải giáo huấn đám tôn tử này cho đàng hoàng, Tuệ phu nhân đi trước!”
Trình Loan Loan được Cố Băng Cố Lãnh bảo vệ ở giữa, Trình Ất Trình Đinh bảo vệ ngoại vi, còn có nhiều thị vệ vây quanh, nàng được coi là đối tượng bảo vệ trọng điểm.
Nàng nghe tiếng vó ngựa ngày càng gần, hỏi: “Đại khái là bao nhiêu truy binh?”
Tai của Hạ Tiêu động đậy, lên tiếng: “Ít nhất năm trăm kỵ binh.”
“Vậy hỏa dược không đủ rồi.” Thẩm Đông Minh lấy sổ trong n.g.ự.c ra: “Những thứ này đều là ghi chép công nông của A Tát Bố và Tây Nhung, nước Đại Vũ có thể lấy gương học tập, phiền Tuệ phu nhân mang về nước Đại Vũ.”
Hắn rút trường đao ngang hông ra, động tác cầm không tiêu chuẩn, ánh mắt quyết tuyệt nhìn về hướng kỵ binh Tây Nhung đi tới.
Các đại thần như Tất đại nhân và Dương đại nhân đều lần lượt lấy đồ mình coi trọng ra giao cho Trình Loan Loan, sau đó cầm vũ khí lên, đứng ở phía trước nhất.
Triều thần giống như bọn họ, Đại Vũ triều quơ một cái cũng được cả nắm, mà kỳ nữ tử như Tuệ phu nhân lại chỉ có một người như vậy.
Tuệ phu nhân không thể chết, phải sống sót về tới nước Đại Vũ…
Vành mắt Trình Loan Loan nóng lên.
Thái Bình công chúa đã c.h.ế.t vì họ, nàng không thể để nhiều người hơn c.h.ế.t trước mặt nàng nữa.
Nàng nói: “Tất cả chúng ta đều phải an toàn trở về, Hạ Tiêu, đệ tới đây!”
Tay trái của nàng vươn vào tay áo của tay phải.