Nhìn thấy động tác này của nàng, con ngươi của Hạ Tiêu lập tức sáng lên.
Mỗi lần biểu tỷ làm động tác này, biểu thị biểu tỷ có hậu chiêu.
Hậu chiêu của biểu tử thường vượt ngoài dự liệu, khiến người ta chấn động.
“Đây là l.ự.u đ.ạ.n đồng thời chế tác ra cùng với s.ú.n.g kíp.” Nàng móc ra rất nhiều thứ tròn trịa màu đen: “Vốn tưởng không dùng tới, nên không lấy ra, bây giờ nên để mọi người nhìn xem uy lực của thứ này rồi.”
Lực sát thương của l.ự.u đ.ạ.n mạnh hơn s.ú.n.g kíp gấp nhiều lần, ném một viên ra, tử thương vô số, không tới lúc bất đắc dĩ, nàng không muốn lấy ra.
Nhưng bây giờ còn có lựa chọn sao?
Nàng đặt l.ự.u đ.ạ.n vào tay Hạ Tiêu: “Cắn đứt dây dẫn ném ra là được, ném về hướng đông người.”
Mắt của Tần vương sáng lên, lập tức lấy một cái quan sát: “Hỏa dược bên trong nhiều hơn, ném một quả ra, ít nhất có thể g.i.ế.c c.h.ế.t mười cẩu tạp chủng.”
Lúc nói chuyện, kỵ binh Tây Nhung đã xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn.
Họ đang cưỡi ngựa, vó ngựa giẫm trên nước tuyết, bùn đất màu vàng b.ắ.n lên, sát khí ập tới.
Lần này rõ ràng kỵ binh Tây Nhung đã có chuẩn bị, trên tay mỗi người đều cầm thuẫn bài, dùng để chắn công kích của s.ú.n.g kíp.
Tần vương nhếch môi cười, cắn đứt dây dẫn, hung hăng ném ra.
Vật thể màu đen b.ắ.n ra tia lửa rơi trong đám kỵ binh, khi người Tây Nhung còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe vang ầm một tiếng.
Đất tuyết màu vàng bị nổ tung, mười mấy kỵ binh từ trên lưng ngựa ngã xuống, mười mấy con ngựa bị chấn kinh chạy tán loạn, lập tức hỗn loạn.
Hạ Tiêu và Tần vương dẫn hai mươi thị vệ phụ trách ném lựu đạn, năm sáu mươi thị vệ khác phụ trách dùng s.ú.n.g kíp tấn công lính Tây Nhung đơn lẻ, Thẩm Đông Minh và một đám đại thần cầm vũ khí tiến lên đ.â.m những kẻ ngã xuống lưng ngựa đó…Ba bốn mươi thị vệ còn lại phụ trách bắt chiến mã chạy tán loạn, nếu dựa vào hai chân về nước Đại Vũ, phải đi hai ngày, có ngựa sẽ nhanh hơn nhiều…
Dưới sự phối hợp ăn ý của hơn trăm người, tốp năm trăm truy binh này người thì c.h.ế.t người thì bị thương, người thì bỏ trốn…
Tổng cộng bắt được một trăm bốn mươi sáu con chiến mã chưa bị thương, miễn cưỡng đủ dùng.
“Nhân lúc tốp truy binh kế tiếp chưa tới, đi mau!”
Hạ Tiêu hạ lệnh, tất cả mọi người trở người lên ngựa, ngựa hơi thiếu thốn, thị vệ đi cùng đại thần, hai người một con, lao về phía đông.
Họ vừa trở người lên ngựa, phía sau vang lên tiếng vó ngựa lần nữa.
Trình Loan Loan ngồi trên lưng ngựa, không hề do dự ném ra vài quả đạn mù, có khói mù ảnh hưởng tầm nhìn, tiếng vó ngựa phía sau dần yếu đi.
Họ không dám dừng, cho dù là mệt, đói, khát cũng không dừng, mà chạy một hơi tới tuyến giao giới giữa Tây Nhung quốc và nước Đại Vũ.
Ba mươi lăm vạn tướng sĩ nước Đại Vũ áp cảnh, Tây Nhung cũng có ba mươi vạn kỵ binh đóng thủ, tiền tuyến dài ngoằn này đều là doanh trướng, muốn qua cũng không dễ.
Nhưng may mà họ đã sớm thông mật thư, sau khi Trình Loan Loan phóng pháo hoa, phía bắc tuyến biên cảnh đột nhiên nổi lên xung đột nhỏ, hơn ngàn tướng sĩ hai nước đóng thủ ở tiền phương đột nhiên bắt đầu đánh nhau…
Hai bên khai chiến, hậu phương trống không, Hạ Tiêu nhân cơ hội dẫn người xông đi, từ sâu trong rừng rậm vượt qua tuyến giao giới.
Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới nơi đóng quân tiền phương của nước Đại Vũ.
Vào khoảnh khắc tín hiệu pháo hoa sáng lên, Phiêu Kỵ đại tướng quân liền phái người tới lối ra vào nghênh đón.
Một đám người đứng ở đó, rướn cổ chờ đợi.
Trình Loan Loan vừa từ trong rừng rậm đi ra, đã nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc.
Tam Ngưu có mặt cũng không lạ gì, thế mà Tứ Đản cũng tới, càng khiến nàng bất ngờ hơn là Đại Sơn và Nhị Cẩu cũng có mặt, còn có Triệu Hữu Ngân Triệu Hữu Tài, Đại Vượng Nhị Vượng, còn có Trương Đại Cương, Triệu Thiết Trụ, Triệu Thiển Căn…cùng với rất nhiều gương mặt quen thuộc ở trấn Đại Hà…còn có học sinh của đại học đường Tiêu Tần…