Triệu Đại Sơn đứng yên không động đậy.
Hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây, lúc chưa phân gia, nương phải vụng trộm trợ cấp cho Trình gia.
Sau khi phân gia, nương đã có thể quang minh chính đại mang bạc gửi về Trình gia. Mỗi lần người Trình gia đến nhà, thấy thứ gì tốt đều sẽ mang đi.
Trong khoảng thời gian sau này, không có Trình gia quấy nhiễu làm phiền, cuộc sống của gia đình hắn mới chậm rãi tốt lên một chút. Khi vừa nhìn thấy Trình lão thái thái, Triệu Đại Sơn liền có cảm cuộc sống tốt đẹp của nhà hắn sắp bị cướp đi rồi.
Triệu Nhị Cẩu, Triệu Tam Ngưu cùng với Triệu Tứ Đản cũng bước ra.
Bốn tiểu hài tử đứng chặn trước cửa chính, mắt nhìn chằm chằm vào Trình lão thái thái.
Trình lão thái thái có chút oán giận, bốn tên tiểu tử này thấy bà ta sao không chào hỏi tiếng nào, nhìn bà ngoại cứ như nhìn kẻ thù.
“A, là ai tới đây?”
Trình Loan Loan bước tới, cười cười nói.
Nàng nhìn bốn nhi tử nhà mình nói: “Sao mấy đứa các con một chút lễ nghĩa cũng không có vậy? Lần này bà ngoại các con đến chắc là để trả lại mười tám lượng bạc rồi.”
Nàng cười tủm tỉm nhìn Trình lão thái thái.
Trình lão thái thái tức đến muốn phun ra một ngụm máu, nếu trong tay bà ta có bạc, cớ gì phải đi xa như vậy để đến đây đòi phí thúc tu chứ.
Bà ta tức giận nói: “Chiêu nhi tháng sau phải nộp phí thúc tu, cộng thêm bạc mua giấy và bút mực, vị chi là năm lượng bạc, ngươi mau giao ra đây.”
Trình Loan Loan cũng không giận, cười nói: “Trình Chiêu đi học, việc gì ta phải đưa bạc chứ?”
Trình lão thái thái chắc chắn trên tay nàng có bạc, không phải Trình Chiêu đã nói với Trình gia rằng nàng bày hàng làm ăn trước cổng thư viện hay sao.
“Ngươi là nhị cô của hắn, ngươi cũng đã nói sẽ cấp bạc cho Chiêu nhi tới khi đậu cử nhân, sao ngươi có thể nói lời không giữ lời.” Trình lão thái thái làm như hợp tình hợp lý nói: “Nếu ngươi không thể giao ra năm lượng bạc, vậy thì hai lượng, trước tiên đem đi nộp phí thúc tu.”
“Xem ra bà đến không phải để trả bạc, vậy bà cũng không cần phải bước vào cổng nhà ta.” Trình Loan Loan đứng trước cửa nhà nói: “Ta, Trình Loan Loan, trước đây đã nói qua cùng Trình gia các ngươi cắt đứt quan hệ. Ta bây giờ là người Triệu gia, cùng Trình gia các ngươi có gì liên quan chứ?”
Trình lão thái thái bị chặn ở cửa, nghiến chặt quai hàm nói: “Hôm nay ngươi phải giao ra hai lượng bạc, bằng không thì ta cứ đứng ở đây đấy.”
“Không đi cũng được, ta cho người nâng bà ra ngoài.”
Trình Loan Loan vỗ vỗ tay, bốn nhi tử nhà nàng đi ra, năm đại hán đang chà thạch băng phía sau hậu viện cũng bước ra.
“Triệu Đại tẩu, có cần bọn ta giúp đỡ gì không?”
“Nương Đại Sơn nếu cần gì thì cứ nói một tiếng.”
Năm đại hán này nhìn to lớn thô kệch, vừa đúng lúc từ trong hậu viện đi ra khiến cho Trình lão thái thái có chút sợ sệt, không dám lỗ mãng.
Trình lão thái thái mơ hồ không hiểu vì sao giữa ban ngày ban mặt mà trong nhà nhị nhi nữ của bà ta lại xuất hiện năm đại hán. Năm người này ở đây làm gì?
Bà ta thầm nghĩ sẽ vào trong xem như thế nào nhưng Trình Loan Loan đứng chặn ở cửa, bốn hài tử và năm đại hán đứng trong sân, bà ta căn bản không vào được.
Ngữ khí của bà ta chậm lại: “Lần này ta tới đây việc thứ nhất là lấy phí thúc tu, việc thứ hai ta muốn nói cho ngươi về một cọc hôn sự. Gần đây trong thôn Trình gia chúng ta có một nam tử góa vợ, nhà hắn ta có ruộng có bạc, ngươi gả qua bên đó liền có thể trở thành chủ mẫu…”
Lời bà ta còn chưa nói xong thì bốn hài tử đã lập tức nổi giận.
Lấy hết thứ tốt của nhà bọn hắn còn chưa nói, giờ lại muốn đem nương gả đi.