Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Triệu Tam Ngưu là đứa đầu tiên xông ra ngoài, tựa như một con nghé con dùng đầu húc vào eo của Trình lão thái thái.
“Nương của bọn ta không gả!” Triệu Tứ Đản hung hăng quát: “Bà không phải ngoại bà của ta, ta không có bà ngoại như bà, bà không được phép đến nhà ta nữa.”
Triệu Nhị Cẩu cũng lạnh lùng nói: “Nương nhà ta sẽ không cấp bạc cho Trình Chiêu đọc sách nữa, bà nên sớm từ bỏ ý định đi.”
Triệu Đại Sơn hung hăng đóng cổng lại.
Ngay lúc đó, Trình Tiểu Thảo oa oa khóc thất thanh: “Oa oa oa, nãi nãi, con sợ…”
“Khóc gì mà khóc, lão bà ta còn chưa c.h.ế.t đâu.”
Bà ta chỉ vào Trình Loan Loan mắng: “Sao ta lại có thể sinh ra thứ độc ác như ngươi chứ, đến cả thân mẫu cũng dám động tay động chân, không sợ thiên lôi đánh xuống sao. Phản rồi, đúng là phản rồi. Mở cửa ra, mau mở cửa ra!”
Cửa nhà chỉ được gác tạm bằng vài thanh gỗ, căn bản không chịu được lực lớn, bà ta đập mạnh như vậy phút chốc đã sập xuống, rơi thành từng mảnh.
Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng: “Đại Sơn, con đi tới đội tuần tra mời người tới đây, nói rằng thôn Trình gia có người sang nhà ta quấy rối, gọi đội tuần tra mang người đuổi ra ngoài.”
Trình lão thái thái đã từng nghe qua về đội tuần tra của thôn Đại Hà. Khi bà ta vào thôn cũng đã bị bọn họ dò xét rất lâu, chẳng qua thấy bà ta ôm theo tiểu hài tử nên mới cho qua.
Đám người kia nhìn như hung thần, hơn nữa chẳng màng đến tình cảm, nếu bọn họ thật sự tới thì bà ta cũng không thể phản kháng được.
Bà ta nghiến chặt răng, tưởng như nghiến đến răng sắp vỡ ra, ôm lấy tôn nữ đang khóc oa oa ném vào trong sân, liền nói: “Khi nào ngươi giao ra hai lượng bạc thì ta sẽ đến đón Tiểu Thảo về.”
Nói rồi bà ta chạy biến.
Trình Tiểu Thảo chỉ chừng bốn, năm tuổi bị ném vào trong sân thì ngã trên đất liền oa oa khóc to, tay nhỏ cào bùn đất rồi lại cọ lên mặt, nhìn trông thật bẩn.
Trình Loan Loan lạnh lùng nhìn nó rồi nói: “Nãi nãi nhà ngươi còn chưa đi xa đâu, ngươi mau chạy theo bà ta đi, nhà ta không quản ngươi đâu.”
Trình Tiểu Thảo càng gào khóc to hơn, nó cũng không muốn một mình ở lại nơi này nhưng nhìn tới trong sân toàn là gà vịt, nó không nhịn được muốn trộm bắt một con gà mang về, nãi nãi chắc chắn sẽ khen ngợi nó.
Nghĩ vậy nó liền ngưng khóc, lập tức đứng lên, mắt dán chằm chằm vào đám gà vịt.
“Ngươi muốn làm gì!” Triệu Tứ Đản chắn ngang tầm mắt của nó: “Mau đuổi theo nãi nãi nhà ngươi.”
“Con không về!”
Trình Tiểu Thảo hất tay Triệu Tứ Đản ra.
Nó chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn Trình Loan Loan: “Con, con sẽ phụ việc, con có thể cho gà vịt ăn, nhị cô ngài đừng đuổi con đi có được không?”
Trình Loan Loan lạnh lùng cất giọng: “Đại Sơn, đưa nó về thôn Trình gia!”
“Con không đi, không đi!” Trình Tiểu Thảo ôm chặt lấy đùi Trình Loan Loan: “Nhị cô, con cầu xin ngài đừng đuổi con đi, con trở về nãi nãi chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t con. Nhị cô, con cầu xin ngài…”
Trình Loan Loan mặt không đổi sắc.
Chuyện xấu của Trình gia nàng thật sự không muốn dính vào, tiểu chất nữ bốn tuổi này cũng không khiến nàng động lòng.
Trình Loan Loan nghiêm mặt: “Ở lại đây cũng được, nhưng sẽ không có lương thực để ăn đâu, nếu ngươi nhịn được thì cứ ở lại.”
Nói rồi nàng thả tay Trình Tiểu Thảo ra, lại tiếp tục bận việc của mình.
Trình Tiểu Thảo nâng bước định đi theo vào thì bị Triệu Tứ Đản ngăn lại: “Ngươi không phải người Triệu gia, không được đi vào, đứng ở ngoài cho ta.”
Triệu Nhị Cẩu lạnh lùng mở miệng: “Nương ta mấy năm nay đã vì Trình gia mà hy sinh đủ nhiều rồi, đừng nghĩ tới việc bức bách nàng phải cúi đầu.”
Triệu Đại Sơn có vẻ ôn hòa hơn, nói: “Tiểu Thảo, ngươi cũng nên quay về đi, cảm giác đói bụng thật không dễ chịu.”
Trình Tiểu Thảo yên lặng, không nói lời nào.
Hiện tại quay về Trình gia thì chỉ có thể ăn rau dại sống qua ngày, nguyên nhân là vì tiết kiệm bạc mua lương thực, để dành khoản đó cho Trình Chiêu tháng sau nộp hai lượng bạc phí thúc tu.
Trình lão thái thái không lấy được bạc, nén một bụng tức giận trở về, bất quá vừa về đến nhà thì thấy Trình Chiêu đứng ở cửa, bao nhiêu tức giận trong lòng bà ta đột nhiên tan biến.

Advertisement
';
Advertisement