Quả thật Trình gia làm cho người khác cảm thấy phản cảm, nhưng Trình Chiêu lại vô cùng ưu tú, bị người khác vu oan không thể tham gia viện thí có lẽ sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất đời này của Trình Chiêu.
Thật ra nàng cũng muốn nghĩ cách giúp đỡ, nhưng mà nàng chỉ là một nông phụ, cho dù muốn giúp đỡ thì cũng không có biện pháp, cũng may khoảng cách tới kỳ thi viện thì còn khoảng nửa năm thời gian, có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.
Sau khi chà hết hạt thạch hoa, đám người Triệu Hữu Ngân liền rời đi.
Trình Loan Loan và Triệu lão thái thái cùng nhau lọc thạch băng, phải lọc xong hết mười bảy thùng thạch băng cũng không phải công việc dễ dàng gì.
Triệu lão thái thái chỉ mới lọc xong một thùng đã mệt mỏi đến choáng váng mặt mày: “Nhìn thì đơn giản nhưng sao lại mệt như vậy, còn nhiều thùng như vậy, phải làm đến bao giờ?”
Trình Loan Loan xoa xoa thắt lưng: “Bình thường buổi tối sẽ làm việc tới giờ tý, hôm nay có nương hỗ trợ, đợi lát nữa bọn Đại Sơn trở về cũng sẽ tới giúp đỡ, đến lúc trời tối đen hẳn là có thể làm xong.”
Triệu lão thái thái líu lưỡi, mỗi người còn phải làm việc đến giờ tý, đây là có cần ngủ hay không chứ?
Lão thái thái dừng một chút rồi nói: “Việc lọc này cũng không phải chuyện gì phức tạp, ta tìm cho ngươi thêm hai người nữa đến hỗ trợ.”
Trình Loan Loan cười rộ lên: “Nương, cảm ơn ngài, lọc được một thùng sẽ được ba văn tiền, ngài xem giá cả thế này có ổn không?”
Nếu là lúc trước, Triệu lão thái thái nhất định sẽ mắng tức phụ lão đại là cái đồ phá gia, nhưng sau một ngày làm việc mệt mỏi, lão thái thái mới biết công việc này thật sự rất tốn sức, ba văn tiền một thùng cũng không tính là quá nhiều, nhưng mà bà tính toán sẽ tìm hai lão thái thái không có việc gì làm ở nhà tới đây phụ giúp, chỉ cần hai văn tiền là đủ rồi.
Trình Loan Loan gật đầu: “Nương quyết định là được rồi, ta đều nghe theo nương.”
Thấy nàng thuận theo như vậy khiến Triệu lão thái thái vô cùng hài lòng, đứng dậy đỡ thắt lưng đi tìm người.
Trình Loan Loan cảm thấy mẹ chồng nàng thực đáng yêu, có mẹ chồng ra mặt tìm người, sẽ tìm được người đáng tin hơn so với nàng tự mình ra mặt.
Sau này việc lọc thạch băng rốt cuộc cũng có thể giao cho người khác, nàng cũng sẽ có nhiều thời gian hơn để đi làm những việc khác, ví dụ như lên núi tích góp của cải,… Sau khi mua dây điện mặt trời và thuốc giữ tahi, bạc trên tay nàng đã dùng hết một phần ba, cần phải bổ sung thêm một ít.
Chỉ chốc lát sau, Triệu lão thái thái đã dẫn hai lão thái thái khác của Triệu gia tới đây, người lão thái thái chọn đều là người có nhãn lực tốt. Ba lão thái thái ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm vừa lọc thạch băng, động tác vô cùng nhanh nhẹn, cũng không hỏi những chuyện không nên hỏi, không khí trong sân sau vô cùng hài hòa.
Còn chưa tới giờ làm cơm chiều, ba lão thái thái đã làm xong việc. Đến lúc tính tiền công, Triệu lão thái thái được mười bốn văn tiền, trong đó có hai văn tiền là tiền công nấu nước, còn hai lão thái thái khác thì mỗi người được mười hai văn tiền, ba người cảm thấy hài lòng về nhà.
Từng thùng gỗ trong sân sau đựng đầy nước, sau đó lấy thùng thạch băng bỏ vào trong, để ướp lạnh một đêm, sáng mai sẽ đưa lên trên trấn.
Mặt trời vừa xuống núi, Triệu Tứ Đản và Trình Chiêu đã mang giỏ trở về.
“Nương, con và biểu ca tìm được rất nhiều nấm, buổi tối có thể ăn nấm rồi.”
Trình Loan Loan từ trong phòng bước ra, nhìn thấy một thân y phục đệ tử thư viện màu lam trắng của Trình Chiêu toàn bộ đều là bùn, thoạt nhìn cả người bẩn vô cùng.
Chắc đây là lần đầu tiên hài tử lên núi làm chuyện này, đường núi không dễ đi, chắc là bị ngã. Một người đọc sách vậy mà dám khăng khăng đi theo Triệu Tứ Đản.
Nhưng mà người đọc sách cũng không nên chỉ biết cúi mặt đọc sách, quan sát nhiều hơn sẽ ngộ ra nhiều điều.
Trình Loan Loan lấy hai chiếc giỏ, sau đó đem vào trong phòng bếp. Trong giỏ có một ít nấm, những cây có giá cao nàng đều bán hết cho thương thành, còn lại nàng đem rửa sạch sẽ, tính làm món canh nấm, xào thêm một ít rau dại rồi nấu cháo gạo kê, sau đó lấy nước gạo cho chó con ăn, nhân cơ hội cho thêm một ít sữa bột vào.
Đến giờ cơm tối, Ngô Tuệ Nương đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn ăn.
Bảy người cùng ngồi xuống chiếc bàn vuông nhỏ, chen chúc lẫn nhau, vô cùng náo nhiệt.