Bầu trời vẫn chưa tối hẳn.
Một ngày học tập nữa lại đến.
Sau khi Trình Chiêu chính thức trở thành tiên sinh của bốn tiểu tử, những điều cần chú ý khi lên lớp cũng nhiều hơn.
Hắn đứng, bốn tiểu tử ngồi, gật gù đắc ý đọc tam tự kinh theo hắn, đọc hết lần này đến lần khác.
Ngô Tuệ Nương nằm trên giường cũng không nhàn rỗi, cũng đọc theo Trình Chiêu. Đầu óc Đại Sơn không nhanh nhạy lắm, nàng phải hỗ trợ nhớ một ít, đến buổi tối khi Đại Sơn hỏi nàng, nàng còn có thể nhắc nhở một hai.
Trình Loan Loan tự nhốt mình ở trong phòng, từ dưới ván giường rút ra quyển sách nông nghiệp thật dày kia.
Nửa đầu của cuốn sách này là giới thiệu về lịch sử châu chấu, từ xưa đến nay châu chấu gây ra tai họa loạn lạc như thế nào, đến trang thứ ba trăm mới bắt đầu chính thức nói về cách đối phó với nạn châu chấu, nhưng vẫn luôn nói về cách phòng ngừa, ví dụ như khai thông thủy lợi, trồng những loại cây châu chấu không ăn được như đậu nành và một vài loại cây khác, sau đó là nuôi một lượng lớn gà vịt vân vân, nhưng tất cả những phương pháp này đều không còn kịp nữa rồi.
Đến cuối cùng còn nhắc đến thuốc trừ sâu, sử dụng thuốc trừ sâu có thể diệt trừ châu chấu, nhưng vì thuốc trừ sâu sẽ còn để lại dư lượng trong đất, sẽ ảnh hưởng đến dinh dưỡng và hương vị của lúa, nó cũng không phù hợp với khái niệm bảo vệ môi trường xanh, nông nghiệp hiện đại nói chung sẽ không sử dụng phương pháp này.
Nhưng ở thời cổ đại, chỉ cần có thể có một miếng thức ăn là được, ai còn quan tâm nó có dinh dưỡng hay không.
Nhưng để lấy thuốc trừ sâu ra cũng là một phiền toái lớn, cũng không thể lại để cho Triệu Hữu Kim cõng nồi được.
Tiếng đọc sách ngoài cửa dừng lại, Trình Loan Loan đành phải tạm thời đặt sách xuống, nàng chuẩn bị dạy lớp toán.
“Tam Ngưu, trước tiên kiểm tra con một chút, mười ba cộng bốn bằng bao nhiêu?”
Triệu Tam Ngưu đầu đầy mồ hôi.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, vươn tay đếm đầu ngón tay, phát hiện không đủ dùng, liền mượn đầu ngón tay Triệu Tứ Đản qua dùng chung.
Trình Chiêu tò mò hỏi hắn: “Tam Ngưu, đệ đang làm gì vậy?”
“Đếm xem thử.” Triệu Tam Ngưu vừa mở miệng liền quên mất mình đã đếm đến đâu, đành phải bắt đầu lại từ đầu: “Mười một, mười hai, mười ba, lại đếm thêm bốn nữa. Con biết rồi, nương, là mười bảy!”
Trình Loan Loan thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt, rốt cuộc Tam Ngưu cũng tính được rồi, không uổng phí công sức nàng khổ công dạy nhiều ngày như vậy.
Khi nàng đang muốn tiếp tục dạy, Trình Chiêu bất động thanh sắc đi vào trong phòng, mở rương ra, lấy ra một cái bàn tính.
Bàn tính vừa lấy ra, ánh mắt Triệu Nhị Cẩu liền sáng lên. Hắn mỗi lần đi lên trấn giao hàng đều có thể nhìn thấy trên người những chưởng quầy kia có treo một cái bàn tính nhỏ. Mấy ngón tay đẩy tới đẩy lui là có thể tính ra tổng cộng bao nhiêu hàng cần bao nhiêu tiền, làm hắn hâm mộ muốn chết.
Trình Chiêu mở miệng nói: “Sau này tính toán thì dùng bàn tính, không cần đếm ngón tay nữa.”
Trình Loan Loan vội vàng nhường vị trí.
Trình Chiêu quả thực là cứu tinh của nàng.
Kỳ thật nàng đã muốn dạy dùng bàn tính từ lâu rồi, hài tử học vỡ lòng học cộng trừ sẽ rất khó khăn, nhưng học dùng bàn tính sẽ rất nhanh. Nếu học được cách tính toán bằng bàn tính rồi, con số mấy trăm mấy ngàn mấy vạn cũng có thể đưa ra đáp án trong nháy mắt.
Nhưng, nguyên chủ là người mù chữ, nếu như nàng biết dùng bàn tính sẽ làm hình tượng nhân vật sụp đổ, hơn nữa bản thân nàng cũng không quá am hiểu cái này, sợ dạy sai cho con.
Trình Chiêu đặt bàn tính lên bàn, giọng nói trầm tĩnh: “Trước tiên chúng ta đến xem kết cấu bàn tính như thế nào…”
Bốn tiểu tử đều rất nghiêm túc, giống như đói như khát, hấp thu tri thức xa lạ, Triệu Nhị Cẩu thậm chí còn giơ tay gạt hai cái, một loại cảm giác kỳ dị từ ngón tay truyền đến ngực, ánh mắt hắn nhìn về phía Trình Chiêu rốt cuộc không còn kháng cự như lúc trước.
Trình Loan Loan rón rén bước chân đi ra khỏi nhà chính, đi vào phòng bếp đun nước cho mấy hài tử chuẩn bị tắm rửa.
Nàng vừa mới đi ra ngoài liền thấy ở chân tường có một bóng đen nằm sấp ở đó, nàng giật nảy mình, bóng đen đó liền ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt Triệu Thiết Trụ.