Trình Loan Loan lập tức mở miệng: “Lý chính thúc, ta còn đang sầu không biết làm sao mua được mấy mảnh đất, giờ trong tay có bạc, nhờ lý chính thúc đo đạc giúp ta mảnh đất dưới chân núi Đại Đông, bao nhiêu mẫu ta sẽ mua hết.”
Lý chính gật đầu.
Bất cứ người nào nếu có bạc trong tay thì trước tiên đều nghĩ đến chuyện mua đất, đây cũng là thói quen, cũng hợp tình hợp lý.
Những thôn dân khác cũng cảm thấy có bạc thì cứ nên mua đất, có bạc thì không nên tiêu vào những thứ xa hoa khác.
Trình lão thái thái đột nhiên nổi nóng.
Vừa nãy là Triệu lý chính mở lời, bà ta là người thôn Trình gia đương nhiên không dám lên tiếng.
Nhưng đứa nhãi ranh Trình Loan Loan lại dám dùng một trăm lượng được huyện lệnh đại nhân ban thưởng mua này mua kia. Bạc này là để Chiêu nhi làm lộ phí đến Hồ Châu tham dự khoa cử, sao có thể để nàng dùng mua đất.
Trình lão thái thái nhân lúc mọi người còn chưa chú ý, liền giơ tay giành lấy khay bạc trong tay Triệu Đại Sơn.
“Ngươi là nhị cô của Chiêu nhi, là người của Trình gia, Chiêu nhi lên tỉnh tham gia khoa cử là chuyện lớn, ngươi bắt buộc phải xuất lực hỗ trợ, một trăm lượng này liền đưa cho Chiêu nhi làm lộ phí đi!”
Trình lão thái thái duỗi tay đem mười thỏi bạc ôm vào trong ngực.
Trình Loan Loan căn bản không nghĩ tới bà ta dám ở trước mặt nhiều người như vậy cướp bạc, thật sự nghĩ nàng là quả hồng mềm như trước kia?
Trình Loan Loan còn chưa kịp phát tác.
Triệu lão thái thái từ trong đám người hét lên một tiếng liền vọt ra.
“Trình lão bà, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!” Triệu lão thái thái nổi giận mắng, “Ở địa bàn của Triệu gia ta mà ngươi cũng dám đoạt bạc, lại đoạt hết cả một trăm lượng, đúng là công phu sư tử ngoạm, thật là to gan lớn mật, mau mang bạc trả về đây!”
Trình lão thái thái ra sức tranh cãi: “Trình Loan Loan là người của Trình gia bọn ta, huyện lệnh đại nhân ban thưởng bạc cho nàng thì đó là bạc của Trình gia, có quan hệ gì với Triệu gia các ngươi.”
Hai lão bà trước mặt toàn thôn lao vào ẩu đả.
Trình Loan Loan đương nhiên là đứng về phía mẹ chồng của nàng, lạnh lùng nói: “Trình lão thái thái, ta hiện giờ là Triệu Trình thị, ta họ Triệu, bà muốn lấy bạc đi, được thôi, nhưng ta sẽ báo quan. Bà nói thử xem, huyện lệnh đại nhân nếu bạc ngài ấy ban thưởng bị bà đoạt lấy thì sẽ tức giận như thế nào?”
Trình lão thái thái tức giận mắng: “Ngươi là con nhãi ranh khủy tay hướng ra ngoài, ngươi nếu dám báo quan thì ta, ta…”
“A nãi!”
Trình Chiêu lớn giọng.
Hắn kêu lên một tiếng nhưng a nãi nhà hắn chỉ vội đem bạc giấu vào trong ngực, căn bản là nghe không được lời hắn nói.
Hắn đẩy đám người xung quanh ra rồi tiến đến, bắt lấy tay Trình lão thái thái: “A nãi, ngài đừng náo loạn, bạc này là của nhị cô, không phải thuộc về Trình gia chúng ta. Ngài nhanh lấy bạc ra đây.”
Nửa số bạc đều đã chui vào túi tiền của Trình lão thái thái, sao có thể dễ dàng lấy ra, bà ta mở miệng nói: “Chiêu nhi, huyện lệnh đại nhân tự mình phái người đến bảo lãnh cho con, con lúc đó phải lên Hồ Châu ứng thí, đường xa như vậy, làm gì đều cũng cần bạc, một trăm lượng bạc này thật ra là huyện lệnh đại nhân tặng cho con làm lộ phí…”
“A nãi!” Trình Chiêu có chút tức giận, “Nếu a nãi nhất quyết đoạt bạc của nhị cô, con tình nguyện không đi thi nữa.”
Sắc mặt của hắn lập tức sa sầm, như phủ kín một tầng sương lạnh.
Trình lão thái thái đột nhiên an tĩnh, không dám nói thêm lời nào.
Trình gia tộc trưởng mở miệng nói: “Nếu Chiêu nhi đã nói như vậy, hẳn là hắn đã có biện pháp gom góp lộ phí, bạc này trả lại cho Triệu gia đi.”
Trình lão thái thái chỉ có thể nhịn đau nhả bạc ra.
Bà ta hung ác nói: “Trình gia bọn ta không cần bạc của Triệu gia các ngươi, về sau Chiêu nhi thi đỗ tú tài, đỗ cử nhân, làm quan lão gia, Triệu gia các ngươi đừng mơ kiếm được lợi ích gì! Chiêu nhi, thu thập đồ đạc, chúng ta về nhà!”