Mọi người ở thôn Đại Hà đều có chút sốt ruột.
Bọn họ vừa mới đưa hài tử tới đọc sách nhận chữ, đến nay mới được có mấy ngày, Trình Chiêu đã phải rời khỏi.
Lúc trước Trình Chiêu không thể thi tú tài nữa, trong lòng bọn họ thấy rất tiếc, đồng thời cũng rất may mắn, chính là bởi vì Trình Chiêu không thể tham gia viện thí cho nên mới có thể ở lại thôn Đại Hà làm tiên sinh cho đám hài tử.
Bây giờ Trình Chiêu đã nhận được sự bảo lãnh từ chính huyện lệnh đại nhân, tự nhiên nên trở về đi học.
Bọn họ luyến tiếc Trình Chiêu.
Đồng thời trong lòng cảm thấy mình rất ích kỷ, vì để cho hài tử nhà mình được học hành, thế nhưng hy vọng Trình Chiêu ở lại.
Trình Chiêu có tương lai tươi sáng phía trước, sang năm sau khi vượt qua viện thí, chính là người có quan có chức, không còn là người cùng một thế giới với bọn họ nữa.
“Con không về nhà.” Trình Chiêu kiên định nói: “Con đã nói rồi sẽ ở lại, nhất định sẽ ở lại, sau khi qua năm mới sẽ trở về.”
Cả thôn không thể tin được.
Bọn họ còn tưởng rằng Trình Chiêu sẽ không chút do dự rời đi… Dù sao lúc trước ở lại là vì không có đường đi, mà bây giờ phía trước có đường thẳng, là người đều biết nên chọn…
Trình Loan Loan đã sớm đoán trước Trình Chiêu sẽ không rời đi.
Tính cách đứa nhỏ này rất chín chắn, hơn nữa còn thích mang bộ dáng có ân tất báo, nàng mở đường vì hắn giải quyết chuyện thi tỉnh, hắn tự nhiên sẽ lựa chọn ở lại báo ân, ít nhất phải dạy dỗ xong Nhị Cẩu cùng Tứ Đản mới có thể rời đi.
Nhưng mà nàng cũng không cảm thấy việc này sẽ là chậm trễ chuyện học hành của Trình Chiêu, nội dung thi của viện thí là viết văn chương và làm thơ, đề thi văn chương được trích từ tứ thư ngũ kinh, về cơ bản đều sẽ liên hệ đến tình hình hiện tại, hai năm gần đây không phải là nạn châu chấu chính là nạn hạn hán, lũ lụt ở phía nam, nàng đoán kỳ thi tỉnh chắc chắn có liên quan đến những chuyện này.
Trình Chiêu tự mình tham gia diệt châu chấu, dấn thân vào thực tiễn, những thứ hắn viết ra nhất định sẽ ở góc độ mới, không giống với những người khác, đây chính là ưu thế của hắn.
Trình lão thái thái còn muốn gây chuyện, nhưng Trình Chiêu đã hạ quyết tâm, Trình tộc trưởng cũng nghe xong thì mặc kệ, một mình bà ta gây sự căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
“A nãi, con nhất định sẽ thi lấy công danh về làm rạng danh tổ tiên, ngài cùng Lục thúc công mang theo tất cả mọi người trở về đi.” Trình Chiêu chậm rãi nói: “Trước tết con sẽ trở về, a nãi không cần tới tìm con nữa.”
Mỗi lần a nãi tới đây, đều làm cho nhà Nhị cô náo loạn đến gà bay chó sủa, hắn tự trách rất nhiều.
Trình lão thái thái bị nhà họ Trình mang đi.
Trình Chiêu muốn nói gì đó, Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Giờ Dậu đã đến rồi, cháu chuẩn bị đi dạy cho đám hài tử đi.”
Lúc này lại có mấy thôn phụ mở miệng, muốn cho hài tử của mình đi học, Trình Chiêu đương nhiên đều đồng ý.
“Lý chính, nhanh chóng đo đất đi.” Triệu lão thái thái vội vàng nói: “Gọi thêm vài người nữa cùng nhau, tranh thủ trời còn chưa tối, chuyện này nhất định phải mau chóng làm xong.”
Một bà già như bà còn sợ hãi trước sự vô liêm sỉ của Trình lão thái thái, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy cũng dám cướp bạc, nếu đến buổi tối không có người, có thể sẽ trèo tường đi vào trộm tiền không?
Số bạc này cầm đi mua đất mới an tâm yên ổn.
Lý chính mang theo hai nhi tử của mình, Triệu lão thái thái mang theo Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu cùng đi, một đám người đo đạc ghi chép, những thứ này phải viết rõ ràng trên văn kiện, sáng mai còn phải mang đến trấn để đóng dấu, mảnh đất này mới có thể chân chính thuộc về Trình Loan Loan.
Nàng không hiểu những điều này nên không đi theo mà ở nhà nấu ăn.