Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thẩm Chính thấp giọng nói: “Ta có nghe Tiền Huy kể, mấy tiểu thiếp trong hậu viện của cha hắn hạ dược lẫn nhau. Ba bốn đệ đệ muội muội của hắn bị hạ dược c.h.ế.t rồi… Ai nha má ơi, cũng may cha ta không có tiểu thiếp, bằng không ta cũng không sống được tới ngày hôm nay…”
Trình Chiêu nhíu mày nói: “Nếu mà ngươi rảnh rỗi như vậy thì giúp ta phơi lúa đi.”
Thẩm Chính hừ nhẹ: “Ta giúp ngươi giải quyết đại phiền toái như vậy mà ngươi còn lạnh mặt với ta, thật sự là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Triệu Tứ Đản dẫn theo hai con sói với hai con ch.ó chạy vào.
Sói là Tiểu Điểm và Tiểu Hắc, chó là Đại Hắc và Vượng Tài của nhà Vương thẩm hàng xóm.
Lúc Vượng Tài vừa mới sinh ra, thân hình còn to hơn cả Đại Hắc. Về sau dần dần thân hình Đại Hắc vượt qua Vượng Tài, màu lông so với Vượng Tài còn bóng mượt hơn.
Vượng Tài nhát gan, ban đầu vừa nhìn thấy Tiểu Điểm liền đi đường vòng. Mấy ngày nay mấy con ch.ó cùng lăn lộn với mấy con sói nên dần trở nên quen thuộc hơn.
Trong miệng Tiểu Điểmm ngậm một con gà rừng, trong miệng Đại Hắc và Vượng Tài mỗi con ngậm một con chim bồ câu hoang, Tiểu Hắc đi theo sau m.ô.n.g ba ca ca vui vẻ nhảy nhót.
“Đại tẩu, đại biểu ca, mau nhìn này, Tiểu Điểm thật lợi hại!” Triệu Tứ Đản hưng phấn hét lên: “Chính mắt ta nhìn thấy Tiểu Điểm bắt được con gà rừng này, chỉ một phát liền cắn đứt cổ. Tiểu Điểm giỏi lắm, tối nay nhất định phải thưởng cho ngươi một cái đùi gà lớn.”
Mấy ngày nay công việc nhà nông bận rộn, sói hoang trên núi cũng tự giác không xuống núi nữa. Lại có ca ca Tiểu Điểm trông chừng nên con sói cái cũng không lo lắng cho Tiểu Hắc nhiều như trước nữa. Tần suất xuống núi càng ngày càng ít lại, nguồn thịt rừng trong nhà cũng bị đứt đoạn.
Nước miếng của Triệu Tứ Đản chảy xuống: “Đại tẩu, tối nay làm gà rừng kho tàu… Quên đi, cứ hầm canh đi, nương nói, đại tẩu phải uống thêm nhiều canh gà mới được.”
Ngô Tuệ Nương cười nói: “Trong miệng Đại Hắc không phải có một con chim bồ câu hoang đó sao, cứ hầm bồ câu, còn gà rừng thì đem kho tàu. Một cái đùi gà thưởng cho Tiểu Điểm, còn một cái đùi gà thì…”
Thẩm Chính vội vàng mở miệng: “Triệu đại thẩm nói, hôm nay ta hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, thưởng cho ta một cái đùi gà lớn. Trình Chiêu, ngươi cũng nghe được đúng không?”
Trình Chiêu nói: “Hình như nhị cô nói, Thẩm huynh làm được chuyện gì đó mới thưởng chân gà.”
Thẩm Chính hừ hừ: “Dù sao Triệu đại thẩm cũng đã nói thưởng đùi gà rồi. Cái đùi gà thứ hai kia nhất định phải cho ta ăn.”
A Phúc hoàn toàn nhìn không nổi nữa. Trong huyện nha, chủ tử chính thức chỉ có ba người. Lão phu nhân ăn chay niệm Phật, đại nhân có đôi khi bận rộn cũng không có thời gian ăn cơm, thiếu gia ở học đường ít khi về nhà. Vậy nên chỉ cần về tới nhà, lão phu nhân sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị đủ loại thịt cá bưng lên bàn, mỗi ngày thiếu gia đều ăn thịt gà vịt cá đủ loại. Thế mà hôm nay lại phải mặt dày mày dạn tranh giành đùi gà như thế, nếu lão phu nhân nhìn thấy còn không đau lòng c.h.ế.t sao.
Vương thẩm hàng xóm đi tới, nàng kéo con chim bồ câu hoang từ trong miệng Vượng Tài ra, cười tủm tỉm nói: “Tứ Đản, sau này nếu như Tiểu Điểm ra ngoài đi dạo thì nhớ cho Vượng Tài đi theo nhé. Không bắt được gà rừng thì có bồ câu chim sẻ gì đó cũng tốt. Để lát nữa thẩm đưa cho ngươi một cái chân chim bồ câu nhé.”
Triệu Tứ Đản vội vàng xua tay: “Không cần đâu, trong nhà cháu có gà rừng với chim bồ câu rồi, thẩm cứ để bồ câu lại cho Nê Thu ca với Đại Mạch tỷ ăn đi.”
Vương thẩm xoa đầu hắn: “Thật là một hài tử ngoan, chờ thời gian này làm xong việc rồi thím sẽ làm bánh cao lương cho ngươi, không, phải làm bánh bao trắng.”
Triệu Tứ Đản cười hì hì: “Cảm ơn thẩm, cháu ra đồng nhặt lúa đây.”
Hắn cõng cái gùi, dẫn hai con sói và hai con ch.ó chạy ra khỏi sân.
Thẩm Chính cũng cất bước chạy theo ra ngoài. Tuy rằng hắn là con của huyện lệnh nhưng kỳ thật thế giới cũng rất đơn điệu. Nếu không phải ở nhà thì chính là ở học đường, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy sói hoang bắt gà rừng, hắn cũng muốn đi theo để nhìn xem cho biết.

Advertisement
';
Advertisement