Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Mặt trời dần dần ngả về phía tây.
Ngô Tuệ Nương dừng công việc trong tay lại, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Dưới ảnh hưởng của mẹ chồng, nàng cũng sẽ không giữ lại đồ ăn ngon nữa, thời tiết này giữ lại sẽ chỉ bị hỏng thôi.
Nàng xử lý con chim bồ câu trước, bỏ vào nồi hầm, sau đó mới bắt đầu xử lý con gà rừng. Lông gà và lông chim bồ câu đặt ở trên sân gần tường rào để phơi khô.
Trong khoảng thời gian này trong nhà có rất nhiều thú rừng, da lông tích góp được cũng không ít. Lông thỏ tích góp lại có thể làm cho mẹ chồng một cái áo khoác da thỏ, lông gà lông chim bồ câu đến lúc đó có thể nhét vào trong chăn để giữ ấm… Lúc mùa xuân nàng đã tích góp được không ít bông liễu, đại khái có thể nhồi đầy hai cái chăn. Chỉ là đồ để làm y phục còn chưa tích góp đủ, nhưng mà lúc này đang là mùa hè, chuyện này tạm thời không cần gấp…
Trình Loan Loan lại gánh lúa trở về, lại giúp đỡ nấu cơm. Bữa tối nhanh chóng nấu xong, một món chim bồ câu hầm, một món gà rừng kho tàu, một đĩa rau xanh mướt, mỗi người là một chén cơm trắng lớn. Gạo là gạo mới, tỏa ra mùi thơm vô cùng mê người.
Cả một nhà ngồi xuống bàn ăn, A Phúc vẫn ngồi xổm ở ngưỡng cửa như trước.
Triệu Tứ Đản đã nói trước với Trình Loan Loan, cầm một cái đùi gà lớn đi đút cho Tiểu Đốm. Tuy rằng Tiểu Đốm ở chỗ này nhưng bình thường đều là tự mình giải quyết vấn đề ăn uống, ở trên núi ăn no rồi mới trở về, thỉnh thoảng ăn thức ăn chín cũng chỉ như nhét kẽ răng mà thôi. Nó há to miệng, cắn toàn bộ cái đùi gà vào trong miệng.
Tiểu Hắc nhảy nhót chạy tới: “Ô ô ô!”
Tiểu Điểm phun ra một chút để ở trước mặt Tiểu Hắc, Tiểu Hắc vui vẻ ăn. Đại Hắc vẻ mặt trông mong nhìn qua, Tiểu Điểm đành phải lại phun ra một chút nữa.
Thẩm Chính cực kỳ nhanh chóng đoạt lấy cái đùi gà còn lại, còn hợp tình hợp lý nói: “Ta đã nói xong với Tiền Huy rồi, hắn sẽ tìm người đi làm bánh xe đá, sáng mai sẽ đưa tới, vậy cái đùi gà này ta có thể ăn được chứ?”
Trình Loan Loan nhìn hắn đã đưa cái đùi gà đến bên miệng, lúc này nếu nàng nói không thể ăn nhất định hài tử này sẽ nổi trận lôi đình.
Nàng gật đầu rất nhẹ nhàng: “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, ăn nhiều một chút.”
Thẩm Chính cắn một miếng thịt, thịt rừng rất tươi, hương vị quả thật không tệ, so với đầu bếp trong huyện nha làm còn ngon hơn nhiều.
Hắn vẫy vẫy tay: “A Phúc, cho ngươi này!”
Hắn chỉ cắn hai miếng, còn lại toàn bộ cho A Phúc.
A Phúc đã sớm thành thói quen, lập tức nhận lấy, cầm trên tay gặm từng miếng nhỏ, ăn cùng với cơm trắng đến no căng bụng.
Sau khi ăn xong, Trình Chiêu rửa chén, sau đó mang theo bốn biểu đệ đi đến từ đường Triệu gia.
Thẩm Chính vô cùng tò mò: “Các ngươi đi đâu vậy?”
Trình Chiêu thu thập hai quyển sách, nhàn nhạt nói: “Đọc sách, nhận chữ, học toán.”
Thẩm Chính lúc này mới sực nhớ ra, vừa rồi lúc ở trước mặt Tiền Huy, Trình Chiêu đã nói muốn ở lại đây dạy học kiếm lộ phí.
Hắn tò mò hỏi: “Ngươi chưa đậu tú tài mà đã có thể dạy học được rồi sao?”
Trong ấn tượng của hắn, hình như chỉ có tú tài mới có thể mở học đường, trấn Bình An có tổng cộng ba mươi sáu thôn, nhưng chỉ có bảy tám thôn là có tú tài. Cũng chỉ có bảy tám thôn nay có mở học đường, thôn Đại Hà thì không có.
Triệu Tứ Đản chớp chớp mắt nói: “Thẩm thiếu gia, chúng ta chỉ học nhận chữ, đại biểu ca biết chữ là có thể dạy chúng ta được rồi, có quan hệ gì đến chuyện là tú tài hay không đâu?”
Lời này, Thẩm Chính không có cách nào phản bác.
Hắn rảnh rỗi không có việc gì, đi theo mấy người đến từ đường.
Nơi này là lớp học ngoài trời, trên phiến đá xanh trước cửa từ đường bày mấy chục cái bàn cao thấp khác nhau cùng với những cái ghế hình dạng khác nhau.
Tuổi tác của những người ngồi trong từ đường cũng không giống nhau, lớn nhất là ngang cỡ Triệu Đại Sơn, nhỏ nhất là khoảng bốn năm tuổi, vẫn còn đang chảy nước mũi.
“Ngày hôm qua chúng ta đã học được thủ hiếu đễ, thứ kiến văn, tri mỗ số, thức mỗ danh.” Trình Chiêu chắp tay đứng đó, lạnh nhạt mở miệng: “Ngày hôm qua ta không giảng cho các ngươi biết những lời này là có ý gì, mọi người trở về một ngày một đêm, có ai có thể hiểu được không?”
Trong lớp lặng ngắt như tờ, mọi người yên lặng cúi đầu, sợ bị gọi lên trả lời.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tứ Đản mỗi ngày đều có nhiều hơn một tiết học so với những người khác. “Tam Tự Kinh” thì bọn họ đã sắp học xong, đương nhiên biết những lời này có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ sẽ không ngu xuẩn mở miệng biểu lộ mình thông minh cỡ nào vào lúc này.

Advertisement
';
Advertisement