Trình Loan Loan đưa xẻng cho Ngô Tuệ Nương, hai người thay phiên xào hạt dẻ, một nồi hạt dẻ to màu sắc tươi đẹp, chỗ thịt hé ra đã chuyển thành màu vàng, bọc dầu và đường làm người ta thèm nhỏ dãi.
“Nào, Tứ Đản, nếm thử một cái xem!”
Trình Loan Loan nhặt từ trong nồi lên một miếng hạt dẻ nóng ném qua.
Triệu Tứ Đản bị nóng đến dậm chân, nhưng mà hắn không rảnh lo nóng, duỗi tay lột vỏ ra, nhét hạt dẻ còn đang bốc khói nóng vào trong miệng, nóng quá, nhưng rất thơm, rất ngọt, rất mềm mại, hóa ra hạt dẻ còn có thể ăn ngon như vậy!
Một thau hạt dẻ lớn xào xong đặt ở trên bàn nhà chính cho nguội.
Lúc này, Triệu Nhị Vượng đứng ở sân cửa hô to: “Đại bá nương, bà nội bảo con lại đây đưa hạt dẻ.”
Trình Loan Loan đi ra ngoài, nhìn thấy trong tay Triệu Nhị Vượng cầm cái chén lớn, trong chén chứa đầy hạt dẻ đã nấu chín, nghe còn rất thơm.
Trình Loan Loan nhận chén nói: “Thay ta cảm ơn bà nội cháu.”
Triệu Nhị Vượng không dám ở lâu, trước kia hắn tới tìm Nhị Cẩu ca chơi, bị đại bá nương hung hăng mắng một trận, người hắn sợ nhất chính là đại bá nương, sau khi hoàn thành chuyện bà nội dặn, hắn xoay người chạy nhanh như chớp.
“Đứa nhỏ này……”
Trình Loan Loan lắc đầu, nàng còn chuẩn bị lấy chút hạt dẻ rang đường sai Nhị Vượng mang về.
Nàng đi vào nhà, mỗi đứa nhỏ nắm một nắm hạt dẻ, vẫy vẫy tay nói: “Ăn xong đi ra ngoài chơi đi, một canh giờ sau trở về ăn cơm.”
Trong miệng Triệu Tứ Đản nhét đầy hạt dẻ, hàm hàm hồ hồ nói: “Hôm nay còn có cơm ăn??”
Ăn hạt dẻ là có thể ăn no, nơi nào còn có bụng ăn cơm?
Trình Loan Loan lấy hạt dẻ trên bàn lên: “Thứ này làm đồ ăn vặt thôi, không thể ăn nhiều, cẩn thận đau bụng.”
Trong túi quần túi áo Triệu Tứ Đản chứa đầy tràn, hắn thỏa mãn dùng sức gật đầu.
Nếu nương bảo hắn đi ra ngoài chơi, vậy hắn liền đi ra ngoài chơi thôi.
Mới vừa đi đến dưới cây hòe lớn trong thôn, liền thấy một nhóm tiểu đồng bọn vây quanh Nê Thu nhà hàng xóm, thật xa là có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng.
“Nê Thu, ngươi cho chúng ta ăn một chút thôi!”
“Nê Thu ca, cho ta l.i.ế.m thử một ngụm được không……”
Vương Nê Thu đứng ở chính giữa, trong túi áo đều là hạt dẻ, hắn ăn một ngụm một hạt, ăn rất ngon miệng.
Bên cạnh, mấy hài tử trong nhà không có hạt dẻ nước miếng đều chảy một chuỗi dài, đôi mắt nhìn chằm chằm hạt dẻ trong túi áo Vương Nê Thu.
Hôm nay không ít người trong nhà đều ăn hạt dẻ, tức phụ lý chính cũng ở trên núi nhặt không ít trở về, Triệu Thiết Trụ là đại tôn tử nhà lý chính, bưng một cái chén, vừa ăn vừa đi.
Bên này hài tử vây quanh Nê Thu lập tức vây quanh Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ còn tính là hào phóng: “Ta cũng không có nhiều lắm, các ngươi một người nửa hạt”
Tổng cộng sáu tiểu hài tử vây quanh, hắn đưa ba hạt, sáu hài tử mỗi người cắn một nửa, vẻ mặt thỏa mãn: “Thiết Trụ ca, bà nội ca nấu hạt dẻ ăn thật ngon!”
Triệu Thiết Trụ hất cằm: “Đây là nương ta nấu, nương ta nấu ngon nhất!”
Vương Nê Thu không phục mở miệng: “Nương ta mới nấu ngon nhất!”
“Các ngươi đều tránh ra!” Triệu Tứ Đản chen vào, “Nương ta nấu mới ngon nhất!”
Trong bọn trẻ này, có một đứa tương đối thông minh tên Hổ Tử, tròng mắt hắn xoay chuyển nói: “Chúng ta chỉ ăn của Thiết Trụ ca, dù sao nương của Thiết Trụ ca làm khẳng định ăn ngon nhất!”
Bên cạnh năm đứa nhỏ phụ họa theo.
Vương Nê Thu lập tức đưa hạt dẻ của mình qua: “Vậy các ngươi mau ăn hạt dẻ nương ta làm đi!”
Động tác của Triệu Tứ Đản cũng rất nhanh: “Còn có hạt dẻ nương ta làm nữa, các ngươi thử một chút!”
Một đống hạt dẻ đưa ra, sáu tiểu hài tử hai mắt tỏa ánh sáng, đều ăn ngon lành, nhưng cũng có thể phân biệt được của ai ngon nhất.
Sáu đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Tứ Đản.
Hổ Tử nuốt nuốt nước miếng: “Tứ Đản, nương ngươi không phải chỉ biết đánh ngươi sao, sao lại biết làm hạt dẻ ngon như vậy?”
“Nương ta mới không đánh người đâu!” Triệu Tứ Đản nâng cái cằm nhỏ lên, kiêu ngạo nói, “Nương ta là nương tốt nhất trên đời!”