Trong không khí tràn đầy mùi thơm của hạt dẻ.
Nê Thu nuốt nước miếng đi theo phía sau Triệu Tứ Đản: “Tứ Đản, cho ta ăn thêm một hạt nữa thôi…”
Trên tay Triệu Tứ Đản còn sót lại hai hạt cuối cùng, hắn do dự một hồi, cầm lấy một hạt dẻ cắn một ngụm, đưa hơn một nửa còn lại qua, sau đó xoay người liền chạy về nhà, sợ bị xin một hạt cuối cùng.
Nê Thu cầm nửa hạt dẻ không nỡ ăn, mang về nhà đưa cho nương hắn Vương thẩm: “Đây là hạt dẻ nương Tứ Đản làm, nương, người có thể làm theo được không?”
Vương thẩm hít một cái đã nghe thấy mùi thơm ngọt ngào, nàng ấy cầm hạt dẻ kia lên, nếm một miếng nhỏ, liền mắng: “Thật là nữ nhân phá của, xào hạt dẻ còn bỏ dầu, lại còn bỏ đường, mấy đồng bạc trong nhà kia đều không đủ cho cô ta phá! Chỉ biết lo hôm nay ăn ngon chứ cũng không nghĩ ngày mai ăn gì! A phi, cũng không trách Triệu lão thái thái lại coi thường đứa con dâu này……”
Tiếng mắng truyền tới lỗ tai Trình Loan Loan cách vách.
Nàng đang cắt nhỏ rau tiểu nga, tính toán đợi lát nữa làm rau trộn dưa ăn, nghe thấy Vương thẩm mắng nàng, dưới tay vẫn làm thoăn thoắt không ngừng.
Nguyên thân ở trong thôn duyên không tốt, người nói xấu sau lưng thật sự là quá nhiều, nếu nàng muốn mắng lại hết thì đúng là mắng không xuể.
Nàng không tỏ vẻ gì nhưng Triệu Tam Ngưu lại nổi giận, xách rìu bổ củi trong tay liền xông ra ngoài: “Vương thẩm, thẩm vừa mới nói gì?”
Vương thẩm hoảng sợ: “Ngươi cái thằng nhóc này bị sao vậy, thím đối đãi với ngươi không tệ, nhưng thật ra nương ngươi, chỉ lo ăn cho sướng miệng mình, có lúc nào quan tâm mấy đứa ngươi……”
Nàng ấy đối xử với bốn oa nhi Triệu gia này đúng là không tệ, mấy năm trước lúc thu hoạch cũng không tệ lắm còn thường thường nhét bánh màn thầu kiều mạch, mấy năm nay hoa màu trong ruộng không tốt thì sẽ lén nhét bánh bột bắp rau dại gì đó, bằng không một rìu này của Triệu Tam Ngưu cũng đã không c.h.é.m lên củi gỗ bên chân Vương thẩm rồi.
Hắn khiêng rìu nói: “Nương cháu đối xử với cháu rất tốt, hạt dẻ chính là xào cho chúng cháu ăn, bằng không Tứ Đản nào có hạt dẻ dư thừa cho Nê Thu nhà thẩm!”
“Tam Ngưu, lấy chút củi vào nhà bếp!”
Trình Loan Loan hô một tiếng, Triệu Tam Ngưu lập tức chạy về lấy củi đã bổ xong đem vào nhà bếp.
Vương thẩm đứng ở cửa, đầy mặt hồ nghi, trước kia mấy hài tử này và Triệu đại tẩu tử quan hệ rất tệ, nàng ấy ở trước mặt chúng mắng ả đàn bà kia nhưng mấy hài tử đó từ trước đến nay đều không có phản ứng gì, hôm nay Triệu Tam Ngưu này lại còn muốn lấy rìu bổ nàng ấy!
Nê Thu ở bên cạnh nói: “Trong túi quần áo Tứ Đản bỏ mười mấy hạt dẻ, còn nhiều hơn cả con…”
Vương thẩm dố một tát vào ót hắn: “Cho con ăn đã không tồi rồi, còn chê ít, mau đi bổ củi đi!”
Nàng ấy có chút không thể tin được nhìn thoáng qua sân nhà hàng xóm, Trình Loan Loan đang ở ngồi xổm trên mặt đất rửa sạch rau tiểu nga, tức phụ Đại Sơn ngồi ở ghế trên vá áo…… Từ sau khi tức phụ Đại Sơn vào cửa, Triệu Trình thị này chính là trước nay không động tay làm việc, đây thật là mặt trời mọc đằng Tây.
Ngô Tuệ Nương động tác nhanh nhẹn vá lại quần áo đã rách của Triệu Tứ Đản, cắn đứt đầu sợi chỉ, sau đó vào nhà bếp làm cơm chiều.
Nàng cảm thấy, buổi tối một người ăn mấy hạt dẻ là có thể coi như một bữa cơm, mẹ chồng lại nói cần phải ăn bữa chính, ăn no mới có thể có sức làm việc.
Bữa tối ăn mì trắng, Ngô Tuệ Nương nào mì nấu mì, Trình Loan Loan nấu ăn, một đĩa rau diếp đắng trộn, một đĩa rau trộn nấm.
Gia đình nông thôn bình thường đều là ăn mì kiều mạch, biến thành mì màu đen, trộn lẫn các loại ngũ cốc, làm thành mì sợi ăn vào sẽ rát yết hầu, nhưng mì trắng thì không như thế, không chỉ có màu sắc đẹp, ăn vào vừa mềm vừa thơm, hút một ngụm, trong miệng đều là vị thanh, ăn với rau trộn, mỹ vị ngon miệng, đến nước canh cũng uống sạch sẽ.