Trình Loan Loan vỗ về, mở miệng nói: “Nếu đã nói đến Trương thị, vậy chúng ta hãy nói một chút, từ chuyện này, các con học được cái gì?”
Triệu Đại Sơn gãi gãi ót: “Cưới dâu vẫn là phải cưới người như Tuệ Nương vậy.”
Ngô Tuệ Nương đỏ mặt không nói gì.
Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: “Cưới dâu thì phải cưới người hiền, nhất định phải hiểu rõ nhân phẩm của đối phương mới có thể cưới về nhà.”
Triệu Tam Ngưu cười ngây ngô: “Ba hài tử của Từ gia đi theo Chu bà bà, Chu gia không có lấy một người trưởng thành lao động, sau này con có thể đi hỗ trợ cày ruộng, ba văn tiền hỗ trợ canh tác một mẫu.”
Triệu Tứ Đản chống cằm nói: “Trương quả phụ bởi vì phạm sai lầm mới bị ép cùng ba đứa nhi tử của mình tách ra, con cảm thấy nàng ta quá đáng thương. Nếu con bị ép rời xa nương, cả đời này con sẽ không vui vẻ.”
“Tiểu tử, nói hươu nói vượn cái gì!” Triệu Nhị Cẩu tát một cái vào gáy hắn: “Nương chúng ta mới sẽ không phạm loại sai lầm này!”
Thẩm Chính vểnh chân lên nói: “Nói đi nói lại, vẫn là Triệu Phú Quý không có lương tâm, đã ngủ lại không chịu trách nhiệm, trốn ở nhà giả làm rùa đen rụt đầu.”
Trình Loan Loan đúng lúc mở miệng: “Tiểu Chính nói không sai, chuyện này Trương thị tất nhiên là có sai, nhưng Triệu Phú Quý cũng có sai, thân là một nam nhân, gã vừa hổ thẹn với thê nhi trong nhà lại có lỗi với Trương thị và ba hài tử kia, nếu gã có một chút trách nhiệm, sự việc cũng sẽ không lớn đến mức này. Cho nên, mấy người các con đều nghe kỹ, nương không yêu cầu các con phải có tiền đồ gì, nhưng nhất định phải có trách nhiệm, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ nên tự mình gánh vác thì phải dũng cảm gánh vác. Ta biết rằng trách nhiệm đôi khi là một gánh nặng, nhưng những người trốn tránh trách nhiệm ở chỗ của ta đây là người hèn nhát, là phế vật không hơn không kém.”
Triệu Đại Sơn: “Nương, con sẽ không làm phế vật!”
Triệu Nhị Cẩu: “Nương, con nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm thuộc về mình!”
Triệu Tam Ngưu: “Nương, trong nhà nếu xuất hiện kẻ hèn nhát, con sẽ đánh c.h.ế.t hắn.”
Triệu Tứ Đản: “Nương, trách nhiệm của con chính là hiếu thuận với người, cho người dưỡng lão đưa tang, con nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm!”
Trình Loan Loan: “…”
Nàng mới ba mươi ba tuổi, hiện tại nói dưỡng lão đưa tang, có cảm giác như thế nào là mong nàng sớm chết.
Nhìn một màn này, Trình Chiêu không khỏi cảm thán, nhị cô nói những lời này rất bình thường, tuy không có nói có sách mách có chứng, nhưng những câu tuyên truyền giác ngộ này lại khiến người ta phải suy nghĩ sâu sắc, khó trách bốn biểu đệ hoàn toàn không giống với những đường đệ trong nhà hắn.
Hắn mở miệng nói: “Nhị cô, cháu sẽ cố gắng trở thành một người đỉnh thiên lập địa.”
Thẩm Chính có chút hâm mộ.
Cha hắn bình thường sẽ mắng hắn, đứng từ phía trên cao giảng đạo lý cho hắn, hắn biết lời cha nói là đúng nhưng chính là không muốn nghe.
Nếu cha ôn hòa giáo dục hắn như Triệu đại thẩm, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nguyên nhân hắn không ưu tú bằng Trình Chiêu chính là thiếu một Nhị cô dịu dàng như vậy.
Hắn khụ khụ mở miệng nói: “Con sẽ cố gắng trở thành một người có trách nhiệm, lớn lên giúp cha con chia sẻ lo lắng.”
Triệu Tứ Đản thè lưỡi: “Huynh đã mười sáu tuổi rồi, còn chưa trưởng thành?”
Thẩm Chính giơ tay lên: “Tiểu tử này, không nói lời nào không ai coi đệ là kẻ câm…”
“Ôi, thiếu gia, bình tĩnh!” A Phúc tiến lại gần: “Trách nhiệm của ta à, chính là hầu hạ thiếu gia ăn uống tiêu tiểu, cam đoan thiếu gia không có bất kỳ lo lắng gì đến khi thiếu gia làm quan, nhớ kỹ cưới cho tiểu nhân một tức phụ hiền lành, hắc hắc hắc.”
Thẩm Chính giật giật khóe miệng: “Ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi, mới như vậy đã muốn vợ?”
A Phúc gãi gãi tóc: “Mỗi ngày đều nhìn thấy Triệu đại ca và Triệu đại tẩu thân thiết với nhau, ta đây, đây không phải là nghĩ, nghĩ chuyện đó sao.”
Lời này của hắn vừa nói ra, mặt Triệu Đại Sơn và Ngô Tuệ Nương đều đỏ bừng.
Trình Loan Loan không nhịn được cười ra tiếng.
Tất cả bọn nhỏ trong phòng đều bật cười.