Sáng sớm.
Gà trống gáy ò ó o.
Trình Loan Loan vừa rời giường liền nhìn thấy Ngô Tuệ Nương ngồi ở trong sân cắt may y phục mùa thu cho cả nhà.
Y phục mùa hè chỉ cần may một lớp vải lanh thô, nhưng y phục mùa thu thì cần phải may hai lớp. Ở giữa hai lớp vải phải chừa lại một khe hở, đến mùa đông thì nhét vào giữa hai lớp vải một ít tơ liễu hay rơm rạ gì đó để giữ ấm, cũng có thể nhét lông gà lông vịt vào, xem như là kiểu áo lông nguyên thủy nhất. Mà người hơi có chút tài sản sẽ đến nhà thợ săn mua da động vật, lông hồ ly, lông thỏ sẽ càng thêm ấm áp.
Trong nhà Trình Loan Loan có rất nhiều da thỏ, nàng tận mắt nhìn thấy đại nhi tức của mình khâu hơn mười tấm da thỏ lại thành một chiếc áo choàng, dựa theo số đo của nàng mà may. Lúc nhận được chiếc áo choàng bằng da thỏ này, nàng thật sự rất cảm động.
Cho dù có nguy hiểm, nàng cũng phải mua chăn bông lớn ở trong thương thành, quyết không thể để cho hài tử bị đông lạnh.
Còn nữa!
Xây giường đất!
Đây là phong tục mà chỉ phương Bắc mới có, ở thời cổ đại thông tin bế tắc, thôn Đại Hà không phải phương Nam cũng chẳng phải phương Bắc này căn bản là chưa từng nghe nói về loại giường đất này.
Nhưng người thôn Đại Hà chưa từng nghe nói cũng không có nghĩa là trên sách không viết, đến lúc đó giao cho người kiến thức rộng rãi là được.
Đợi lát nữa mấy công nhân tới, nàng sẽ nói sơ về chuyện này với Triệu An Giang, sau đó lại vẽ ra bản thiết kế là được.
Lúc nàng ở bên này suy nghĩ, Triệu Nhị Cẩu mang gùi đi ra. Trong gùi là gần năm mươi cân lòng heo kho và hai mươi cân thịt nai rừng kho, cả một cái gùi đầy ăm ắp.
“Nương, con lên trấn trước đây.”
Trình Loan Loan dặn dò hắn: “Lên trấn thì trước tiên phải ăn ít đồ lót dạ đã, nếu gặp chuyện gì phiền phức thì không được cuống, cứ từ từ suy nghĩ, chắc chắn sẽ nghĩ ra được cách giải quyết.”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Nương, con biết rồi, con đi đây.”
Hắn đi lên trấn một mình, cũng không mang quá nhiều đồ nên không gọi Triệu Đạt chở xe bò, chỉ dựa vào hai chân mình đi lên trấn Hà Khẩu.
Đi hết quãng đường này phải mất hơn một canh giờ.
Trấn Hà Khẩu dựa vào bến tàu, trở thành huyện phồn hoa nhất trong mấy chỗ gần đó. Khu vực bên bến tàu là náo nhiệt nhất, người tới lui trên đường cũng rất nhiều.
Trước tiên Triệu Nhị Cẩu đến Cát Tường tửu lâu. Ngày hôm qua hắn đã ước định xong với Chu chưởng quỹ, hôm nay đưa tới hai mươi cân thịt kho, thu tổng cộng là mười ba đồng.
Sau khi giao hàng ở bên này xong, hắn lại đi tới Túy Tiên Lâu.
Túy Tiên Lâu là tửu lâu lớn nhất trấn Hà Khẩu, ở trấn Phượng Hoàng và trấn Bạch Vân cũng có mở chi nhánh, ngày hôm qua đặt trước là ba mươi cân thịt kho.
Triệu Nhị Cẩu vừa mới đi vào, Dương chưởng quỹ liền bước tới nghênh đón: “Triệu tiểu ca, mau tới đây ngồi, tiểu nhị, đưa lên một ấm trà.”
Triệu Nhị Cẩu lấy đồ trong gùi ra: “Ba mươi cân thịt kho đều ở đây hết.”
“Hôm qua ta đưa một ít thịt kho sang chỗ Túy Tiên Lâu ở trấn Bạch Vân bên cạnh, ngươi đoán xem, thoáng cái liền bán sạch, hơn nữa còn không đủ! Cho nên ta muốn hỏi tiểu ca có thể tăng thêm nữa được không?” Dương chưởng quỹ cười tủm tỉm nói: “Chờ khi món kho này có tiếng tăm rồi thì mỗi ngày ba mươi cân ở một chi nhánh cũng không đủ bán, ta hy vọng mỗi ngày ngươi có thể cung ứng ba trăm cân, giá cả thì chúng ta có thể thương lượng lại.”
Toàn bộ Hồ Châu, Túy Tiên Lâu có ba bốn mươi chi nhánh. Nếu một tiệm có thịt kho thì mấy tiệm khác cũng phải có, vậy nên ba trăm cân cũng chỉ là một con số nhỏ.
Triệu Nhị Cẩu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Ba trăm cân, hắn một cân kiếm được ba mươi văn tiền, đó chính là chín lượng bạc!
Một ngày kiếm được chín lượng, mười ngày chín mươi lượng, một trăm ngày chín trăm lượng…
Hắn hung hăng véo đùi một cái, nhanh chóng tỉnh lại!
Ba trăm cân, vậy phải có bao nhiêu cái nồi mới có thể nấu ra được chừng đó thịt kho, trong nhà hắn căn bản không cung cấp được nhiều như vậy.
Hơn nữa trong nhà mấy ngày gần đây đều đang bận chuyện xây nhà, thật sự là không rút ra nhân thủ để làm được.
Hắn không nói gì, Dương chưởng quỹ có chút nóng nảy: “Lúc trước là sáu mươi lăm văn một cân, nếu lượng hàng tăng lên, ta có thể nâng giá lên cho ngươi thành bảy mươi văn.”