Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thôn Đại Hà.
Trình Loan Loan tìm Trình Chiêu lấy một tờ giấy thô chất giấy tệ nhất, ngồi vào bên bàn bắt đầu vẽ.
Nửa canh giờ trước nàng lén mua một bản thiết kế xây giường đất ở trong thương thành, ở trong phòng nghiên cứu một hồi lâu, lúc này mới dám hạ bút vẽ, chỉ cần dựa theo tình hình thực tế trước mắt căn nhà của cô vẽ ra là được, kỳ thật độ khó cũng không lớn lắm.
Bố cục của căn nhà là loại đơn giản nhất trong thôn, ở giữa là nhà chính, mấy phòng ở được xếp lần lượt ở phía đông và tây, phía sau là phòng bếp và phòng tắm, sau đó là nhà vệ sinh. Bên cạnh nhà vệ sinh là chuồng gà vịt, hố phân nối liền với mảnh đất hoang ở phía sau, sau này đào khai phá đất hoang xong là có thể trực tiếp dùng những thứ này ủ phân.
Bếp lò trong phòng bếp được kết nối với giường đất trong phòng, lúc nấu cơm có thể trực tiếp đốt nóng giường luôn, rất thuận tiện.
Tuy nhiên trong nhà có quá nhiều phòng, không thể mỗi phòng đều xây giường đất hết. Nàng chọn xây ở phòng mình và phòng Triệu Tứ Đản hai cái giường thật lớn, đến thời điểm trời đông giá rét, nam nữ tách ra mỗi bên ngủ một cái giường, không cần nghĩ cũng biết ấm áp đến cỡ nào.
Vẽ xong bản vẽ, Trình Loan Loan lập tức đi tìm Triệu An Giang. Triệu An Giang đang ở đất hoang bên kia chỉ huy đào móng. Bình thường trong thôn xây nhà đều đào móng sâu một thước rưỡi, Trình Loan Loan yêu cầu đào sâu hai thước. Nền móng chắc thì nhà cửa mới có thể càng thêm kiên cố được.
“Cha Thiết Trụ, ngươi tới đây một chút.” Trình Loan Loan gọi người lại: “Bản vẽ này, ngươi có hiểu được không?”
Triệu An Giang cẩn thận cầm giấy, cẩn thận nhìn một lần, một lát sau mới mở miệng nói: “Cái này ý là, lúc xây nhà thì xây thêm một cái giường đất ở trong phòng. Ta cảm thấy vẫn là giường gỗ tốt hơn một chút, cha chồng của ngươi Triệu đại bá biết đóng giường, để cho lão nhân gia hỗ trợ làm mấy cái giường cũng không phải là chuyện lớn gì đâu…”
Trình Loan Loan cẩn thận giải thích một lần, nguyên lý của giường đất cũng cố gắng dùng cách nói đơn giản dễ hiểu: “…Cái đường ống ở giữa giường đất này là để sưởi ấm, khói bốc lên đi qua đường ống này rồi đi ra ngoài, như vậy mùa đông ngủ trên giường này sẽ không bị lạnh…”
Triệu An Giang ngạc nhiên nói: “Nương Đại Sơn, sao ngươi lại thông minh vậy, ngay cả cái này mà cũng nghĩ ra được thế?”
Trình Loan Loan ho khan đáp: “Đây còn không phải là do ta thường xuyên đi vào trong thành sao, trong lúc vô tình nghe có người nhắc tới giường đất. Nghe nói ở phương Bắc thời tiết lạnh, nhà nào nhà nấy đều có thứ đồ này. Chỗ chúng ta tuy rằng hơi thiên về phía Nam, nhưng đến mùa đông cũng có thể c.h.ế.t cóng. Nếu như giường đất thật sự có hiệu quả, năm nay có thể có một mùa đông ấm áp rồi.”
Triệu An Giang đưa ra một vấn đề thực tế: “Sợ rằng sẽ hơi tốn củi đấy.”
“Cho nên mới phải đem bếp lò nối liền với giường đất này, khi nấu cơm nhóm lửa trong bếp cũng sẽ bay vào giường đất, rắc thêm một ít vỏ trấu nữa, đến buổi tối lúc ngủ giường sẽ nóng lên, kỳ thật không tốn bao nhiêu củi.” Trình Loan Loan hỏi: “Cái này có khó lắm không?”
“Không khó, không khó chút nào.” Triệu An Giang cất kỹ bản vẽ rồi đứng lên: “Chuyện này cứ giao cho ta, nương Đại Sơn cứ yên tâm đi.”
Đương nhiên là Trình Loan Loan yên tâm.
Nàng nhìn về phía mọi người đang bận rộn, hôm nay người làm việc đã có hơn bốn mươi người. Nhiều người lực lượng lớn, mới một hai ngày mà đã đào móng sắp xong rồi, sau khi san nền sẽ chính thức khởi công. Gạch xanh cũng sẽ nhanh chóng chở về, đến lúc đó dùng gạch xanh xây móng, phía trên dùng gạch sống xây tường. Đương nhiên, mái nhà chắc chắn không thể lợp tranh được. Nàng đã nhờ lý chính đặt mua ngói rồi, giá tiền mỗi viên ngói là một văn tiền. Nhà nàng nhiều phòng như vậy, tính ra tiền mua ngói cũng gần mười lượng bạc.
Trình Loan Loan nói chuyện với Triệu An Giang xong liền đi vòng đến nhà Triệu thợ săn.
Đi được nửa đường, gặp được Trương bà nương và chất nữ của Trương bà nương Lý Tú Hồng. Trong thôn mấy cô nương mới lớn đều mặc y phục rách vá để xuống đồng làm việc, chỉ có Lý Tú Hồng mặc một thân y phục màu đỏ tươi, trông rất khác biệt.
Trương bà nương vẻ mặt tươi cười: “Ôi, nương Đại Sơn Nương đang đi đâu thế?”
Trình Loan Loan nhàn nhạt nói: “Đi dạo quanh một chút. Nhà ta ở bên kia đang rất bận rộn, khắp nơi đều là bùn đất, nếu các ngươi không có việc gì thì đừng có đi về phía bên kia.”

Advertisement
';
Advertisement