Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trương bà nương giật giật khóe miệng nói: “Không phải chúng ta đến nhà ngươi, ta dẫn Tú Hồng đến nhà lý chính ngồi một lúc thôi.”
Nàng kéo tay Lý Tú Hồng rời đi, vừa đi vừa nói: “Thật đúng là cho rằng Trương gia chúng ta hiếm có Trình Chiêu làm con rể vậy, Trình lão thái thái chỉ là một con gà trống sắt, sợ là nửa lượng bạc tiền sính lễ cũng không lấy ra được đâu, Trương gia căn bản là chướng mắt! Hừ, Tú Hồng nhà chúng ta bề ngoài như hoa như ngọc thế này, gả cho viên ngoại có tiền cũng còn được nữa là, tuyệt đối không thể đi theo thư sinh nghèo kiết hủ lậu được…”
“Cô cô, đừng nói nữa…”
Lý Tú Hồng xấu hổ mặt đỏ bừng, sợ mấy lời này bị Trình Loan Loan nghe được.
Nàng ta đã ở thôn Đại Hà một thời gian, biết nương Đại Sơn ở trong thôn rất có uy vọng. Cô cô nàng ta nói Trình gia không tốt, đây không phải rõ ràng là đang đối nghịch với nương Đại Sơn đó sao. Sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại lúng túng thêm.
Trình Loan Loan coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ cần không gây họa cho mấy hài tử trong nhà nàng là được, những chuyện khác nàng thật đúng là không muốn xen vào.
Nàng đến nhà Triệu thợ săn lấy con mồi mà Triệu Nhị Cẩu đặt trước. Triệu thợ săn bình thường đều là ngày hôm trước đặt bẫy, sáng sớm hôm sau lên núi tìm con mồi. Tối hôm qua có một con nai con rơi vào trong bẫy, sáng nay hắn đã đem con nai kia về, lúc này đã xử lý sạch sẽ, thịt và nội tạng đã tách ra, xếp ngay ngắn.
Tổng cộng là ba mươi chín cân, thịt mười lăm văn tiền, nội tạng mười văn tiền.
Trả tiền xong, Trình Loan Loan đang định bưng đồ đi ra ngoài, vừa quay đầu lại liền thấy một tiểu cô nương đang ngồi xổm trên mặt đất sân cho thỏ ăn.
Bụng con thỏ phồng lên tròn trịa, rõ ràng là đang mang thai.
Triệu thợ săn hơi xấu hổ nói: “Thời gian trước có bắt được một con thỏ hoang, khuê nữ khăng khăng phải giữ lại nuôi. Đây không phải vừa thu hoạch xong sao, trong nhà cũng có chút lương thực nên ta liền chiều theo nàng, không nghĩ tới đó lại là một con thỏ cái đang mang thai, nhìn cái bụng này sợ là phải sinh năm sáu con gì đó.”
Trình Loan Loan nhớ tới, kiếp trước nàng đã từng xem tin tức, một con thỏ cái trưởng thành trung bình mỗi năm có thể sinh khoảng sáu bảy lần, một lần có thể sinh năm đến mười con thỏ con. Nói cách khác, nếu nuôi hai con thỏ một đực một cái, thỏ sinh ra còn có thể phối giống sinh sản, một năm sau sợ là có thể có hơn một trăm con thỏ.
Thịt thỏ kho không kém chút nào so với thịt heo kho, chất thịt cũng tươi ngon hơn, người ở thời đại này sợ là khó có thể cưỡng lại được.
Nhìn thấy Trình Loan Loan nhìn chằm chằm con thỏ không dời mắt, Triệu thợ săn ngập ngừng nói: “Hay là chờ khi lứa thỏ này sinh ra rồi, ta tặng cho ngươi con thỏ cái này để hầm ăn nhé.”
“A, không không không!” Trình Loan Loan vội vàng xua tay: “Thỏ mẹ còn phải chăm sóc bầy con của nó, vội vàng ăn như vậy làm gì. Ta chỉ là đang nghĩ, chờ mấy con thỏ con lớn lên rồi, có thể tặng cho ta hai con thỏ, một đực một cái được không?”
Triệu thợ săn đáp ứng không chút do dự: “Đương nhiên là được rồi.”
Trình Loan Loan suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Ngươi quen biết nhiều thợ săn, có thể giúp ta hỏi thăm một chút xem có nhà ai có dê cái mới sinh con không?”
Đợi thêm hai ba tháng nữa là đại nhi tức sẽ sinh con. Đại nhi tức sức khỏe kém, nếu chẳng may không có sữa mẹ thì chắc chắn phải mua sữa bột. Cho chó uống sữa bột cũng được, không cần phải giải thích với ai hết. Nhưng nàng cũng không thể lén ôm hài tử của đại nhi tức sang một bên rồi cho b.ú sữa bột được, ban ngày còn được chứ nếu hài tử nửa đêm đói bụng, nàng còn phải dậy, nghĩ đến đó đã thấy không xong rồi.
Nếu có một con dê cái có thể cho sữa thì mấy chuyện này liền không thành vấn đề. Đến lúc đó còn có thể làm thêm mấy thứ từ sữa nữa.
Triệu thợ săn không hề do dự liền gật đầu đáp ứng, cách đây không lâu hắn có biết một thợ săn bắt một con dê hoang, bụng con dê hoang kia tròn trịa, hẳn là đang mang thai, chỉ là không biết sau hơn một tháng rồi, con dê kia có bị làm thịt hay không thôi.
Trình Loan Loan tâm tình vui sướng về đến nhà, ở cổng nhà nhìn thấy hai vị thiếu gia Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy đang đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Trong sân tất cả đều là người đang làm việc, trên người mỗi hán tử đều là bùn và mồ hôi bẩn. Trên mặt đất tất cả cũng đều là bùn nhão, hai vị thiếu gia này không muốn làm bẩn giày gấm, đứng rất lâu không chịu đi vào.
Mà đám hán tử làm việc hoàn toàn không biết phải tiếp xúc với thiếu gia nhà giàu như thế nào, vì thế đều giả vờ như không nhìn thấy.
Trình Loan Loan từ bên ngoài tiến vào, cũng không thể giả bộ như không nhìn thấy hai người, lịch sự hỏi: “Trịnh thiếu gia, Tiền thiếu gia, hai vị đứng ở đây làm gì thế?”

Advertisement
';
Advertisement