Lão nhân, nữ nhân và hài tử trốn ở trong nhà.
Nam nhân thì mỗi người tự mình cầm vũ khí ngăn ở cửa ra vào, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.
Tiểu Điểm không hề sợ hãi nhào về phía heo rừng. Triệu Tam Ngưu từ trong phòng lấy ra thanh trường đao mà lý chính thưởng cho hôm trước, hung hăng c.h.é.m thẳng xuống đầu heo rừng.
Trong nháy mắt khi thanh trường đao chuẩn bị c.h.é.m xuống đầu heo, heo rừng nặng mấy trăm cân đột nhiên thẳng tắp ngã xuống đất.
Triệu Tam Ngưu cầm đao bước chầm chậm tới gần, dùng sức đạp một cước, heo rừng không nhúc nhích nữa.
Trình Loan Loan buông Trình Chiêu ra, Trình Chiêu lập tức xông tới đỡ Trình lão thái thái dậy. Trình lão thái thái lòng còn sợ hãi trốn sang một bên.
“Nương, trên cổ heo rừng có một lỗ máu.” Triệu Tam Ngưu ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét: “Trên bụng cũng có lỗ máu, chân sau cũng bị cắn, hẳn là bị sói hoang cắn.”
Triệu lão thái thái cười rộ lên: “Sói hoang trên núi này thật có lương tâm, biết nhà các ngươi hôm nay làm tiệc rượu, cố ý gửi quà chúc mừng tới.”
Lời này của lão nhân gia nàng trực tiếp đem heo rừng quy cho là của Trình Loan Loan. Trong thôn có một ít người sinh ra chút tâm tư nhỏ còn chưa kịp mở miệng đã bị những lời ẩn giấu huyền cơ kia chặn trở về.
Trình Loan Loan cười tủm tỉm xoa đầu Tiểu Điểm và Tiểu Hắc: “Hai tiểu tử các ngươi chạy lên núi một chuyến, giúp ta cảm tạ chúng nó thật tốt.”
Tiểu Điểm: “Gào…”
Tiểu Hắc: “Ngao ô ô…”
Đại Hắc: “Gâu gâu gâu!”
Ba tiểu tử cùng nhau chạy lên núi, Vượng Tài ở cách vách cũng nhấc chân ngắn đuổi theo.
Triệu Đại Sơn cùng ba đệ đệ hợp lực kéo heo rừng đến phòng bếp bên cạnh, đợi bữa tiệc xong đã rồi mới xử lý.
Tiệc rượu tiếp tục, Trình Loan Loan đưa tới thêm cho mỗi bàn một đĩa món kho.
Chuyện lợn rừng đưa tới cửa đã trở thành câu chuyện phiếm sau bữa cơm mà mọi người bàn tán say sưa.
Trình lão thái thái bị Trình Chiêu kéo sang một bên.
“A nãi, cháu nói lại một lần nữa, đừng có tùy tiện đưa nam nhân tới cho nhị cô nữa.”
Hắn lấy từ trong tay áo của mình ra một cái túi tiền rồi đưa qua.
“Ở đây có hơn hai lượng bạc, ngài cầm về trả lại cho nam nhân kia đi, bảo hắn không cần tới nữa.”
Trình lão thái thái đem túi tiền nhét vào trong tay áo hắn: “Tiền này cháu giữ lại làm lộ phí đi, a nãi cũng tích góp được một ít tiền, đều giữ lại cho cháu đi thi ở Hồ Châu. Nếu như cháu đã lựa chọn ở lại nhà Triệu gia thì a nãi không ép cháu quay về nữa, nhất định cháu phải đọc sách cho tốt đấy, còn nữa…”
Lão nhân gia nhìn về phía trong sân: “Vị kia là Thẩm thiếu gia đúng không, là nhi tử ruột của Thẩm huyện lệnh, nhất định cháu phải cùng Thẩm thiếu gia giao hảo đấy. Có Thẩm thiếu gia đề bạt, cháu còn sợ thi không được tú tài nữa sao.”
Vốn lão nhân gia bà cũng quyết tâm muốn mang đại tôn tử trở về, nhưng hiện tại, bà ta đã thay đổi chủ ý.
Trình Loan Loan tiểu xướng phụ này đúng là có bản lĩnh, cho dù không gả được cho huyện lệnh đại nhân, còn có thể làm nghĩa mẫu của nhi tử huyện lệnh đại nhân, sau này sẽ rất khó lường.
Chiêu nhi ở tại chỗ này, được nhiều hơn mất.
“Được rồi, a nãi về đây, cháu quay về đọc sách đi.”
Trình lão thái thái giúp hắn sửa sang lại y phục một chút rồi xoay người rời khỏi sân.
Đi không được mấy bước, lão nhân gia nàng đột nhiên hối hận vỗ đùi một cái. Khuê nữ nhà bà ta đột nhiên có được một con heo rừng, đáng lẽ ra ít nhất bà ta phải lấy được một cái đùi với thêm hai mươi ba mươi cân thịt về mới đúng.
Nhưng bà ta đã rời khỏi nhà, lúc này lại quay lại, sợ là sẽ bị đánh ra.
Mấu chốt nhất chính là, bà ta hơi sợ ánh mắt của Chiêu nhi nữa.
Trình lão thái thái hít sâu một hồi, cuối cùng vẫn không cam lòng nhưng đành phải rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng lão nhân gia nàng biến mất trên đường núi, Trình Chiêu xem như đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi tới trước mặt Trình Loan Loan, trong giọng nói tràn đầy tự trách: “Nhị cô, xin lỗi, đều là bởi vì con…”
“Không liên quan gì đến con.” Trình Loan Loan cười nói: “Con hài tử này cái gì cũng tốt, chỉ là cứ thích đem mấy chuyện không liên quan ôm hết vào mình, mau đi ăn cơm đi.”