Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Mấy phụ nhân có quen biết vây quanh Trình Loan Loan hỏi đông hỏi tây.
“Nương Đại Sơn, sao ngươi lại cự tuyệt lời cầu thân của huyện lệnh đại nhân?”
“Đây chính là huyện lệnh đại nhân đấy, gả qua đó ngươi chính là huyện lệnh phu nhân, ngươi thế mà lại cự tuyệt.”
“Nếu ngươi thật sự thành huyện lệnh phu nhân, sau này chúng ta thấy ngươi có phải phải quỳ xuống hành lễ không?”
“Huyện lệnh đại nhân liệu có bức hôn không nhỉ?”
Trình Loan Loan cười nói: “Ta còn chưa có mị lực lớn như vậy, để cho huyện lệnh đại nhân không để ý lễ pháp mà bức hôn, hơn nữa, huyện lệnh đại nhân là quan phụ mẫu một lòng chỉ có dân chúng, không có khả năng làm ra chuyện như vậy đâu.”
Vương thẩm kéo tay nàng thấp giọng nói: “Nương Đại Sơn, ta nhớ cha Đại Sơn là tám chín năm trước đã đi chiến trường, một năm trước truyền về tin tức c.h.ế.t trận, ngươi đã nhiều năm không gặp cha Đại Sơn rồi, sao còn nhớ thương như vậy chứ?”
Trình Loan Loan hơi chột dạ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình bóng Triệu Hữu Kim đã rất mơ hồ rồi, nàng càng không có ấn tượng gì nữa.
Cũng may Triệu Hữu Kim đã hy sinh thân mình vì nước, bằng không sau khi nàng xuyên tới đây trở thành Trình Loan Loan của thôn Đại Hà còn phải hầu hạ trượng phu, ngẫm lại đã thấy không xong rồi.
Nàng đứng dậy nói: “Các ngươi cứ từ từ mà ăn, ta đi qua bên kia xem đã.”
Nàng vừa đến tiền viện, chỉ thấy Thẩm Chính thất hồn lạc phách đi ra ngoài sân.
Nàng không khỏi thở dài, đứa nhỏ này sao lại không hết hy vọng vậy chứ.
Nàng lau tay và đi ra ngoài.
Thẩm Chính đi đến bờ ruộng nhà nàng ngồi xuống, ngồi xổm bên cạnh ruộng không biết đang làm cái gì.
“Tiểu Chính.”
Trình Loan Loan gọi một tiếng.
Thẩm Chính lập tức quay đầu, chỉ vào trong bờ ruộng nói: “Thẩm, người mau xem, có phải là lúa trổ bông không?”
Trình Loan Loan cúi đầu nhìn lại, giữa lá cây màu xanh có một chồi nách nảy mầm ra, mầm cây này vẫn còn nhỏ nhưng thật sự đúng là đang trổ bông.
Tuy nhiên, nàng nhìn thoáng qua ruộng Vương gia ở ngay bên cạnh, tạm thời còn chưa có dấu hiệu trổ bông.
Ngẫm lại cũng có thể lý giải, ruộng nhà nàng từ sau khi thu hoạch xong vẫn chăm sóc thật tốt, nàng chỉ dặn dò một câu mà Đại Sơn liền mỗi ngày xuống đất nhổ cỏ bón phân, hơn nữa nàng còn vụng trộm bón qua một lượt phân bón, trổ bông sớm hơn nhà khác mấy hôm cũng là bình thường.
Thẩm Chính cẩn thận quan sát bông lúa, chậm rãi mở miệng nói: “Năm nay hẳn là sẽ không có người c.h.ế.t đói nữa, thẩm, đây đều là công lao của người.”
“Đây là công lao của tất cả mọi người, nếu không có ai tin tưởng ta, lúa tái sinh cũng không phát triển được.” Trình Loan Loan cười mở miệng: “Chuyện này khoan đừng lên tiếng, chờ sau khi những nơi khác đều trổ bông thì mọi người cùng vui.”
Thẩm Chính quay đầu, mím môi nói: “Thẩm, thực xin lỗi, hôm nay cha con đến cầu thân, kỳ thật đều là do con khuyến khích. Cha con cũng là bởi vì một câu nói của con mới làm chuyện không chừng mực như vậy. Ngày mai con sẽ về nhà một chuyến, nói chuyện thật rõ ràng với cha con.”
Hắn làm chuyện gì cũng nhất thời cao hứng, đột nhiên muốn có nương liền nhắc tới việc này với cha mình.
Cha hắn thời gian này không có động tĩnh, hẳn là đi thuyết phục tổ mẫu, tổ mẫu đáp ứng cha hắn mới dám đến đây cầu thân.
Thế nhưng tổ mẫu đáp ứng có ích lợi gì, Triệu thẩm căn bản cũng không nguyện ý gả cho cha hắn.
Có một số việc cưỡng cầu không được, vậy thì quên đi.
Trình Loan Loan nhìn hắn: “Có cần ta đi cùng không?”
“Đây là phiền toái do chính con gây ra, đương nhiên là một mình con giải quyết.” Thẩm Chính dừng một chút rồi nói: “Lúc nãy thẩm nói có thể nhận con làm nghĩa tử, lời này có thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Trình Loan Loan cười nói: “Nhưng mà đây là chuyện lớn, con phải thương lượng với cha con đã rồi chúng ta mới tiến hành nghi thức được.”
Ở thời đại này, một khi đã nhận thân, vậy thật sự sẽ coi nhau như người thân qua lại. Đây không phải là chuyện của một người mà là chuyện của hai gia tộc.
Cho nên nhất định phải được huyện lệnh đại nhân đồng ý, chuyện này mới có thể chính thức bắt đầu.
Thẩm Chính nhếch miệng cười rộ lên.

Advertisement
';
Advertisement