Bầu trời sao ở thôn Đại Hà rất đẹp
Ngôi sao màu ngọc bích điểm xuyến trên bầu trời đêm, ánh trăng không chút do dự chiếu xuống mặt đất, cho dù là ban đêm cũng có thể nhìn rõ con đường phía trước.
Tào Oánh Oánh ngồi xuống một bãi cỏ, ôm đầu gối mình, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Nàng nhớ lại những chuyện khi còn rất nhỏ, khi đó nương nàng còn sống, mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ hạnh phúc, sau đó nương lại mang thai, mọi người đều nói nương sẽ sinh cho nàng một tiểu đệ đệ.
Nhưng nương không thể gắng gượng được đến ngày sinh tiểu đệ đệ. Ngày hôm đó khắp nơi đều là máu, từng chậu từng chậu m.á.u loãng được bưng ra từ trong phòng sinh, nàng nhào vào lòng cha khóc nức nở, cha cũng khóc, nhưng mặc kệ bọn họ khóc thế nào, nương cũng không thể sống tiếp, nương c.h.ế.t rồi, tiểu đệ đệ cũng c.h.ế.t ở trong bụng nương.
Mười năm nay, nàng vẫn cố gắng quên đi cảnh tượng kia, nàng cũng nghĩ mình đã quên được rồi.
Nhưng vừa nãy con dê rừng mẹ kia sinh con làm cho nàng nghĩ đến người nương đã c.h.ế.t của mình.
“Này, ngươi sao vậy?”
Một thanh âm đột nhiên vang lên trên trên bầu trời.
Tào Oánh Oánh vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, nàng nhìn thấy Triệu Nhị Cẩu.
Nàng mím mím môi đứng dậy, giọng nói rầu rĩ: “Không sao.”
Nàng cất bước trở về.
Triệu Nhị Cẩu vốn không muốn xía vào nhưng cứ cảm thấy cô nương này vô cùng đáng thương.
Hắn không nhịn được hỏi: “Sao ngươi khóc? Xảy ra chuyện gì? Có phải Thẩm Chính bắt nạt ngươi không?”
“Không sao, ta không sao.” Tào Oánh Oánh nhanh chóng bước về phía trước, sau đó đột ngột dừng chân, quay đầu lại hung dữ nói: “Không được nói cho bất kỳ kẻ nào biết ta khóc, nghe thấy chưa?”
Cũng không chờ Triệu Nhị Cẩu trả lời, nàng lập tức đi đến chỗ đất hoang, tìm kiếm cỏ dại nhiều nước dồi dào tươi tốt, nàng muốn đưa về bồi bổ thân thể cho dê mẹ.
Nàng đưa tay nhổ cỏ nhưng sức lực quá yếu, căn bản không nhỏ nổi.
Triệu Nhị Cẩu đi qua giúp đỡ. Hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhổ cỏ, hai người ôm một đống cỏ về.
Trình Loan Loan đang thu dọn chuồng dê, lót cỏ khô sạch sẽ cho gọn gàng, hai con dê nhỏ đã đứng lên được, đang uống sữa.
Thân thể dê mẹ vô cùng suy yếu, nàng nấu một ít cháo cám nước muối cho dê mẹ bổ sung thể lực. Có lẽ dê mẹ cũng biết là vì muốn tốt cho nó nên không hề chần chừ mà bắt đầu uống nước muối, mùi m.á.u tươi trong chuồng dê dần dần tiêu tán.
Dê con lớn rất nhanh, mới ba bốn ngày đã lớn hơn nhiều so với lúc vừa mới được sinh ra, hai con dê con tràn ngập sức sống.
Người ở thôn Đại Hà cũng đã biết, thì ra bạn già của lý chính còn có thể đỡ đẻ cho dê.
Bạn già lý chính gặp được ai cũng sẽ kể một lần chuyện xảy ra hôm đó: “Con dê mẹ kia rất thê thảm, hai con mắt chứa đầy nước mắt, như là đang cầu xin ta cứu nó đấy. Ta vốn cũng chuẩn bị từ bỏ rồi nhưng nương Đại Sơn nhắc nhở ta, dùng kéo xẻ ra rồi khâu lại, không ngờ lại thật sự thành công….”
Vương thẩm truy vấn: “Vậy nếu nữ nhân khó sinh, không sinh được thì có phải cũng có thể xẻ để lấy đứa nhỏ ra không….”
“Ôi, chuyện này không thể nói lung tung được.” Bạn già lý chính lắc đầu: “Việc đụng kéo trên thân thể con người cũng quá đáng sợ….”
Trình Loan Loan mở miệng nói: “Nếu thật sự đi đến bước kia, cũng chỉ có thể chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống….”
Trong xã hội y học hiện đại, dùng kéo trợ sản thật sự là rất bình thường. Mười sản phụ thì có bảy tám người phải cắt, còn có người làm phẫu thuật bụng luôn. Chỉ cần có thể để sản phụ và đứa nhỏ đều bình an, thật ra cũng không là gì cả. Nhưng đặt ở cổ đại thì điều này cực kỳ cấm kỵ, người thời xưa tôn trọng thân thể tóc da đều nhận từ cha mẹ, cho dù có đứng trước sống c.h.ế.t cũng sẽ không nghĩ tới dùng cách này.
Bây giờ nàng vừa nói như vậy, coi như là một mũi dự phòng, nếu đến lúc đó Tuệ Nương khó sinh, nàng chỉ có thể phá bỏ điều cấm kỵ.
Đương nhiên, nàng không hi vọng sự việc kiểu này xảy ra.
Phụ nhân trong thôn vây quanh nói chuyện phiếm với nhau, từ việc dê núi sinh dê con cho đến việc nhà cửa của Trình Loan Loan.
Bận rộn liên tục hai mươi ngày, nhà đã xây xong, bây giờ chỉ chờ ngày tốt để dọn vào.