Nhờ căn nhà này, không ít người trong thôn đều kiếm được một khoản thu nhập, tiền công bình thường một ngày là ba mươi văn tiền, hai mươi ngày chính là sáu trăm văn. Vài người có kỹ thuật tốt hơn thì tiền công rất cao.
“Nam nhân nhà ta lần này kiếm được vài trăm văn tiền, khoản này góp thêm vào sính lễ để nhi tử cưới tức phụ.”
“Con ta còn nhỏ, tiền này cứ giữ lại cho người trong nhà may quần áo mùa đông. Năm nay hạn hán to, ta đoán mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.”
“Nam nhân của ta không biết tính toán, tiền công vừa đến tay đã đi trấn trên mua mấy cân thịt về, ăn hết luôn rồi, thật sự là làm bậy mà.”
“Nương Đại Sơn, các ngươi chọn ngày nào chuyển vào?”
Trình Loan Loan cười nói: “Chính là ngày mai, đến lúc đó mọi người nhớ đến ăn bánh hỷ.”
Lúc gác xà nhà đã làm tiệc rượu rồi, chuyển nhà sẽ không làm tiếp nữa, người đến chúc mừng ăn ít bánh hỷ là được.
Nàng trở về sớm bắt đầu làm bánh hỷ, cái gọi là bánh hỷ chỉ là bột mỳ thêm đường, nhiều nhất thì cho thêm vài cái trứng gà nữa, nặn thành bánh bột ngô tròn tròn nho nhỏ, không phải loại bánh bột ngô lớn, nếu có người đến thì phát một cái, hưởng chút không khí vui mừng.
Một nồi đựng bánh hỷ, một nồi đựng món kho.
Cho dù chuyển nhà thì việc buôn bán món kho này cũng không thể ngừng lại, sáng mai đợi Đại Sơn giao hàng trở về rồi lại cùng nhau chuyển nhà.
Trời còn chưa sáng, cả nhà đều đã dậy, Triệu lão thái thái cùng Triệu lão đầu tử cũng chạy tới giúp đỡ. Bọn họ đều là người lớn tuổi, hiểu phong tục chuyển nhà nên giúp đỡ chuẩn bị đồ đạc.
Một thùng đựng gạo đầy tám phần thùng, thêm vào một túi vải màu đỏ bên trong bỏ chín đồng tiền.
Múc một thùng đựng đầy bảy phần nước từ lu nước ở nhà cũ, đặt chung với thùng gạo.
Trình Loan Loan lấy mấy bộ bát đũa đã sớm mua ở thương thành ra, mỗi người trong nhà một bộ, đều phải buộc vải đỏ.
Còn có chổi quét rác, thứ này cũng phải đưa vào nhà mới.
Sau khi chuẩn bị đồ đạc xong thì sẽ chuyển qua nhà mới.
Cửa nhà do Triệu Hữu Ngân và Văn thị phụ trách mở ra bởi vì lão thái thái cho rằng hai người này có nam có nữ, có phúc khí, đặc biệt phụ trách mở cửa.
Sau khi dọn mấy thứ này vào, những người khác trong nhà trên tay đều cầm theo đồ đi vào, cho dù Triệu Tứ Đản nhỏ tuổi nhất cũng phải cầm theo đồ. Ngày đầu tiên chuyển nhà, bước vào cửa không thể đi tay không, nếu không là điềm xấu.
Dưới sự lo liệu của Triệu lão thái thái và Triệu lão đầu tử, cuối cùng cũng chuyển nhà xong.
Mặc dù không cần mở tiệc chiêu đãi người trong thôn nhưng người trong nhà cũng phải nán lại ăn một bữa cơm. Văn thị và Tôn thị đều vào phòng bếp hỗ trợ chuẩn bị bữa trưa.
Phòng bếp này rất lớn, có hai cái bếp, phía sau mỗi bếp còn có một cái nồi nhỏ, có thể vừa xào rau vừa hầm đồ ăn, hoặc là vừa nấu nước.
Triệu lão đầu tử không ngừng gật đầu: “Bếp này xây rất tốt, tiết kiệm củi, nấu cơm cũng nhanh hơn.”
Sau khi trở về, ông phải bảo lão nhị lão tam đập bếp lò ở trong nhà rồi xây lại cái khác. Dù sao gạch sống trong nhà lão đại vẫn chưa dùng hết, mượn hai ba mươi khối là được.
Ngoài phòng bếp lớn thì các phòng khác cũng rất lớn, mỗi phòng đều có cửa sổ, là cửa sổ gỗ, đẩy ra hai bên là ánh sáng bên ngoài có thể chiếu vào, khiến cho trong phòng có vẻ cực kỳ sáng sủa, rộng rãi.
Nền phòng lát gạch xanh tốt hơn một chút, trong sân thì chỉ lát gạch thô, sân nhà người khác đều là sân đất sét, thoạt nhìn có vẻ bẩn thỉu nhếch nhác. Nhưng sân mới này lại rất sạch sẽ, còn trồng hai cái cây, dưới tàng cây còn đặt một cái ghế đá, là chuyển từ trên núi xuống, vào mùa hè ngồi ở ghế đá hóng mát, ngẫm lại cũng rất thoải mái.
Triệu lão đầu tử âm thầm cân nhắc, trở về dạo quanh núi vài vòng, nếu có tảng đá phẳng nào thì chuyển về, đặt ở trong sân thật ra cũng rất tốt.
Triệu lão thái thái thì xem xét xung quanh sân sau, trong sân sau nuôi rất nhiều gia súc gia cầm, gà vịt ngỗng có khoảng một trăm con, còn hai con sói một con chó, hơn nữa còn có ba con dê hai con thỏ, thật đúng là náo nhiệt cực kỳ.
Nếu người khác nuôi nhiều trong nhà như vậy thì nhất định là sẽ lộn xộn nhưng sân sau của tức phụ lão đại sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, dùng gạch sống ngăn thành mấy gian, những gia súc gia cầm đó đều ngoan ngoãn ở trong vị trí của chính mình, không chạy lung tung…. Khụ, vẫn có chạy lung tung nhưng chỉ một ít thôi, một con nhảy vọt từ trong ổ chó ra, đưa theo hai tiểu đệ chạy lung tung trước sân, chỉ chốc lát sau liền vọt lên trên núi.