Hai người thành công trốn thoát Tào phủ.
Tào Oánh Oánh tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu viết thư, nàng cẩn thận để lại thư gốc, không trực tiếp gửi bức thư phát hiện được trong phòng Tào phu nhân đi, mà sao chép thành một bản khác kẹp trong thư, gửi đi cùng nhau.
“Không nghĩ tới, chữ của ngươi lại đẹp như vậy.” Triệu Nhị Cẩu kinh ngạc nói, “Ngươi từ nhỏ đã bắt đầu đọc sách viết chữ sao?”
“Đây là trâm hoa tiểu khải, dựa theo bảng chữ mẫu của mẫu thân ta để lại mà luyện viết.” Tào Oánh Oánh gấp bức thư lại, thanh âm trầm xuống, “Triệu Nhị Cẩu, ta thật sự rất ngưỡng mộ bốn huynh đệ các ngươi, có thể có một mẫu thân tốt như vậy, dịu dàng như vậy…”
Triệu Nhị Cẩu không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể im lặng bầu bạn với nàng.
Sau khi viết xong, cần phải gửi thư.
Dân chúng muốn gửi thư, bình thường sẽ tìm người quen hoặc là thương nhân tiện thể mang theo, nhưng những cách này đều quá chậm, hơn nữa muốn tìm thương nhân cùng lúc đi đến đó, nhất thời cũng rất khó tìm được, tốt nhất lựa chọn trạm dịch.
Ngoài mặt trạm dịch là nơi chuyên phục vụ cho triều đình, nhưng trên thực tế triều đình cũng không có nhiều việc, người trong trạm dịch ngày thường cũng nhàn rỗi, dĩ nhiên cũng sinh ra chuyện vì dân chúng mà phục vụ gửi thư.
Chỉ có điều, cái giá này cũng quá đắt, hơn nữa không phải thư sẽ được gửi đi ngay lập tức mà sẽ chờ sau khi số lượng thư tín đủ nhiều, mới sắp xếp người gửi thư.
Gửi thư đi Toàn Châu, giá là hai lượng bạc.
Mặc dù Triệu Nhị Cẩu tặc lưỡi không ngừng nhưng vẫn rất vui vẻ trả tiền.
Sau khi ra khỏi trạm dịch, Tào Oánh Oánh chân thành nói cảm ơn: “Ta cũng không nhớ rõ đây là ngươi lần thứ mấy giúp ta, chờ ta…”
“Chờ đến khi ngươi quay về Tào gia, sẽ báo đáp ta thật tốt chứ gì?” Triệu Nhị Cẩu ngắt lời nàng, “Mẹ ta đã nói, không cần ngươi báo đáp, chỉ cần ngươi có thể vui vẻ về nhà là được. Nếu ngươi thật sự muốn báo đáp, vậy thì hãy cùng ta đi đến huyện Bình An mua vải đi, bấy giờ trời cũng không còn sớm nữa, mua xong sẽ nhanh chóng quay về nhà.”
Tào Oánh Oánh khẽ ậm ừ một tiếng.
Hai người quay trở lại cửa thành, Triệu Đạt nằm ở trên xe bò, vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ, lúc này xem ra vẫn còn sớm, vừa mới đến giờ Thân.
Một nhóm ba người ngồi xe bò trở về huyện Bình An.
Lần trước Triệu Nhị Cẩu đã bỏ ra năm mươi sáu mươi lượng bạc để mua vải vóc, vừa cầm được vải trong tay, đã biến thành hơn tám mươi lượng bạc, hắn đều đầu tư hết tất cả vào.
Vải thô, vải bố, vải lanh, tất cả tiền đều bỏ vào mua ba thứ này, bởi vì những thứ khác các thôn dân không thể mua nổi.
Nhưng lúc vừa đi tới cửa hàng vải thứ ba, chưởng quầy đã xin lỗi nói: “Sáng nay có một nam nhân đến đây, mấy trăm xấp vải thô vải bố trong khố phòng của ta đều bị mua đi hết, phải đợi đến nửa tháng sau mới có lô hàng tiếp theo.”
Trong lòng Triệu Nhị Cẩu bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Hắn hỏi: “Người đó mua mấy trăm xấp vải thô làm gì?”
Hắn đều là một nhà mua mười mấy mười mấy xấp vải, tích tiểu thành đại, sợ mua quá nhiều bị người khác để ý.
Chưởng quầy giải thích: “Hắn tự xưng là quản sự phụ trách thu mua trong phủ Vương viên ngoại, hình như là muốn may y phục thu đông cho hạ nhân…”
Triệu Nhị Cẩu thở phào nhẹ nhõm, không phải tới tranh làm ăn với hắn là được.
Hắn mua mười mấy tấm vải bố và vải lanh ở nhà này, sau đó tiếp tục đi đến nhà kế tiếp mua.
Tào Oánh Oánh gọi hắn lại: “Lần này ngươi định mua bao nhiêu?”
Triệu Nhị Cẩu trả lời: “Tám mươi bảy lượng bạc trong tay ta chuẩn bị đầu tư toàn bộ vào đó.”
“Ta cảm thấy không thể.” Tào Oánh Oánh nói. “Trước kia không có người làm ăn, bởi vì mọi người đều không biết trong này lại có lợi nhuận lớn như vậy, ngươi đã làm hai lần liên tiếp, việc này có khi là đã truyền ra ngoài. Có vài người to gan, có thể hôm nay sẽ bắt đầu thử đổ vào vải vóc, thị trường trấn Bạch Vân nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng.”
Triệu Nhị Cẩu suy tư một lúc rồi nói: “Trấn Bạch Vân có hơn ba mươi thôn, lúc trước hai lần ta mua được tổng cộng hơn năm trăm xấp vải, chỉ đi có bốn thôn đã bán hết sạch, hôm nay lượng hàng ta mua có lẽ là hơn tám trăm xấp, sáu thôn là có thể bán hết, quả thật không gian trên thị trường vẫn còn có rất lớn, nên không có gì đáng phải lo ngại.”