Tào Oánh Oánh không nói gì nữa.
Mặc dù nhà nàng buôn bán, trong tay nàng cũng có cửa hàng điền trang, nhưng cũng không phải tự bản thân nàng quán xuyến, hiểu biết của nàng đối với chuyện buôn bán này chỉ giới hạn trong lý luận suông, còn Triệu Nhị Cẩu là tự mình am hiểu thị trường, chắc chắn hắn so với nàng càng hiểu rõ phương diện này hơn, nàng vẫn không nên tùy tiện xen vào.
Không đến nửa canh giờ, hơn tám mươi lượng bạc đã tiêu hết.
Trên xe bò chất cao đống vải, bên ngoài dùng một miếng vải thô che lại, người trên đường cũng không biết trên xe này đang chở thứ gì.
Xe bò lắc lư quay về thôn Đại Hà.
Mặt trời dần dần ngả về phía tây.
Trình Loan Loan bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Xuân Hoa tay chân lanh lẹ ở bên cạnh hỗ trợ, nàng đến đây từ sáng nay tới giờ vẫn không ngừng tay, sợ lười biếng sẽ bị đại bá nương đuổi về nhà.
Thấy nha đầu kia cầm rìu chuẩn bị chẻ củi, Trình Loan Loan vội vàng nói: “Chuyện chẻ củi cứ chờ Đại Sơn ca của con về làm, con ra hậu viện cho dê con thỏ con ăn, nếu không cứ chờ nha đầu Oánh Oánh kia trở về, bọn nó đều đã đói hết cả rồi.”
Cũng không biết Oánh Oánh hôm nay có thể lên thị trấn tra được chút tin tức gì hay không.
Nàng đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra không nên nghĩ ra chủ ý xấu xa để cho tiểu nha đầu này phản lại kế mẫu, nhỡ đâu không tìm được chứng cớ, còn bị kế mẫu bắt được ép gả lần nữa, vậy thì xem như hết đường rồi.
Tinh thần nàng có chút bất an.
Trong hậu viện vang lên thanh âm của Xuân Hoa: “Đại bá nương, không xong rồi, một con gà con bị chân gãy rồi!”
Trình Loan Loan vội vàng đặt d.a.o xuống và đi ra sân sau, trong góc tường bên kia, một con gà con đang nằm rạp trên mặt đất hấp hối, chân phải bị gãy nên chảy không ít máu, thoạt nhìn giống như sắp chết.
Gà con vịt con trong nhà nuôi đã gần hai tháng, đợi thêm một tháng nữa là có thể đẻ trứng, nếu lúc này mà c.h.ế.t đi, thật sự là tổn thất rất lớn.
Trình Loan Loan thở dài, xách gà con lên.
“Nương, com đi tìm Trịnh lang trung đến xem một chút.” Triệu Tứ Đản vô cùng đau lòng nói, những con gà con vịt con này đều do một nắm phân một nắm nước tiểu của hắn nuôi lớn, nhìn thấy gà con bị thương, so với chính hắn bị thương còn khó chịu hơn.
Trình Loan Loan không nói nên lời, xem bệnh cho gà con, cũng chỉ có tên ngốc này mới nghĩ ra.
Nàng nói: “Xuân Hoa, có biết g.i.ế.c gà không?”
Xuân Hoa gật đầu: “Từng nhìn thấy cha con g.i.ế.c qua, con có biết một chút.”
Nàng ném con gà vào lòng Xuân Hoa: “Mau g.i.ế.c gà đi, hôm nay chúng ta làm gà rán ăn.”
“Nương, sao ngài có thể… Cái gì, gà rán?” Triệu Tứ Đản nuốt một ngụm nước miếng, “Gà rán là cái gì, ăn có ngon không?”
“Đợi lát nữa làm xong con sẽ biết.”
Trình Loan Loan cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Sau khi đến thời đại này, nàng đã cố gắng kiềm chế ham muốn ăn uống của mình, cái gì mà cá hấp, lẩu cay, thịt nướng, lẩu, trà sữa, gà rán, thịt nướng, bún ốc… Những suy nghĩ này đều bị nàng áp chế.
Nhưng khi nhìn thấy con gà này, nàng thật sự là không nhịn được.
Ở hiện đại khi làm gà rán, sẽ lựa chọn gà lông trắng mới xuất chuồng hơn một tháng, thịt tươi ngon, vị mềm mại.
Đồng tử con gà này nho nhỏ, lấy ra làm gà rán quả thật là quá thích hợp.
Nói làm là làm, Trình Loan Loan nhốt mình vào trong phòng, mua một quyển hướng dẫn gà rán, chậm rãi xem.
Hướng dẫn còn chưa xem xong, đã chợt nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng la hét.
Nàng vội vàng mở cửa phòng và đi ra ngoài, đứng ở cửa sân nhìn ra xa, có thể nhìn thấy trên đại lộ cửa thôn, một chiếc xe ngựa đang chạy vào.
“Là cha ta!” Xuân Hoa không thể tin nổi,” “Sao cha ta lại biết đánh xe ngựa!
Người ngồi trên xe ngựa đúng là Triệu Hữu Tài, buổi sáng hắn mặc tân y tân hài đi lên trấn, lúc này trên người đều là bùn đất, một thân lấm lem chật vật không chịu nổi.
Hắn thật sự là không có thiên phú đánh xe, người khác nửa canh giờ có thể học được gì đó, hắn muốn học được cần hơn nửa ngày, không biết ngã bao nhiêu lần, cũng không biết bị người xem chê cười bao nhiêu… Nhưng cũng may rốt cục cũng học được, cuối cùng cũng thành công đánh xe ngựa chạy về, đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không nói với bất kì kẻ nào, đi được nửa đường thì con ngựa này còn thiếu chút nữa thoát cương, nếu như để ngựa chạy đi mất, đem hắn bán đi cũng không đáng giá hai mươi lượng bạc…
“Vù…!”
Hắn quát to một tiếng, xe ngựa dừng trước cửa viện Trình Loan Loan.