“Nói bậy nói bạ!” Ngôn chưởng quỹ hừ một tiếng: “Quả thật Ngôn mỗ ta không biết làm ăn, nhưng cũng sẽ không đem toàn bộ số tiền còn lại trong nhà vứt sạch. Ta ấy à, ta mua ruộng ở thôn Đại Hà này, sau này không làm ăn nữa, chỉ tập trung làm ruộng, sĩ nông công thương mà, làm nông dân so với làm thương nhân thoải mái hơn nhiều.”
Đám người tò mò đến cực điểm, tuy nói nông hộ so với thương hộ có địa vị cao hơn một chút, nhưng thế nhân vẫn nguyện ý kinh thương hơn.
Bởi vì kinh thương có thể kiếm tiền, kiếm được tiền có thể mua lương thực, so với trồng trọt dễ dàng thoải mái hơn nhiều.
Mấy người quen biết Ngôn chưởng quỹ cũng lôi kéo bắt chuyện, Ngôn chưởng quỹ cũng là biết gì nói nấy.
Trình Loan Loan bưng chén trà, tâm tư khẽ động.
Nàng im lặng quan sát Ngôn chưởng quỹ, có lẽ là bởi vì không còn làm ăn nên hắn không còn cái loại ỉu xìu buồn bã như trước nữa, lúc nói chuyện rất tự nhiên. Lúc thì lôi kéo người kia nói vài câu về kinh nghiệm làm ăn, một hồi lại cùng người này nói về một ít nông sự, nói đông nói tây, cùng mọi người hòa mình.
Chỉ một lúc sau, Triệu Nhị Cẩu ở bên này đã đăng ký xong hết, khách hàng dần dần tản đi, trong nhà chính cũng an tĩnh lại.
Ngôn chưởng quỹ lúc này mới bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: “Triệu đại tẩu tử, ta nghe lý chính thúc nói ngươi ở bên này mỗi ngày đều cần sữa dê tươi, vậy mỗi ngày cần dùng khoảng bao nhiêu thế?”
Trình Loan Loan cười nói: “Ngôn chưởng quỹ đang có ý định gì à?”
“Không phải ta vừa mua hai trăm mẫu đất sao, lý chính thúc nói nhiều đất như vậy, cả nhà chúng ta có trồng cũng không làm được, ta liền muốn thử nuôi dê.” Ngôn chưởng quỹ ho khan nói: “Triệu đại tẩu tử cảm thấy ta nuôi bao nhiêu thì được?”
Trong thành cũng có một vài gia đình giàu có sẽ mua sữa dê, nhưng số lượng quá ít, lại không ổn định, nếu không thể bán được thì không xong.
Cho nên hắn liền lên kế hoạch, Triệu đại tẩu tử bên này có nhu cầu bao nhiêu, hắn liền nuôi bấy nhiêu, tuyệt đối không thể để cho mình bị lỗ vốn.
Trong nhà Trình Loan Loan nuôi một con dê lớn hai con dê con. Vì để cho dê con lớn lên khỏe mạnh, nàng đã cố ý đọc sách phương diện này.
Dựa theo góc độ kinh tế nhất trong thời hiện đại mà nói, hai trăm mẫu đất ít nhất có thể nuôi gần một ngàn con dê. Tuy nhiên ở trong thời đại này cỏ nuôi dê không sinh trưởng tốt như thời hiện đại, cũng không có loại phân bón tốt, hai trăm mẫu đất có thể nuôi bốn trăm năm trăm con dê coi như rất tốt rồi.
Dê sáu tháng là có thể phối giống, thời gian sinh nở đại khái là khoảng tám tháng. Với số lượng lớn như vậy, một phường xà phòng của cô cũng không tiêu thụ hết được, mà sữa dê tươi chỉ có thể bảo quản một ngày. Vận chuyển đi nơi khác bán cũng không thực tế, trừ phi lấy ra làm điểm tâm, nhưng mà trong nhà cô thật sự là không rút ra được nhân lực để làm cái này.
Nàng cân nhắc mở miệng: “Không bằng như vậy đi, bốn mươi mẫu đất giữ lại trồng cho mình một ít lương thực cùng rau màu, một trăm hai mươi mẫu đất dành để nuôi dê, có thể nuôi ba trăm con dê. Còn lại bốn mươi mẫu đất thì để nuôi heo, trước tiên nuôi một ít đã, có kinh nghiệm rồi lại từ từ tăng lên.”
Gần đây sản lượng công xưởng tăng lên, nhu cầu về mỡ heo cũng tăng theo từng ngày. Mỡ heo ở mấy huyện trấn gần đó đều bị nàng thu mua, dẫn đến giá cả biến động tăng lên một chút… Nàng làm như vậy kỳ thật rất dễ bị người mắng chửi, dân chúng ăn chút thịt heo đã không dễ dàng rồi, kết quả toàn bộ đều bị nàng mua về ép mỡ, dùng lời của Triệu lão thái thái mà nói, chính là lãng phí đồ tốt…
Nếu như trong thôn có thể cung cấp mỡ heo, sẽ không cần phải khổ cực đi thu mua bốn phía nữa.
“Dê đều là tự ăn cỏ, không cần phải chuyên môn phục vụ. Còn nuôi heo có thể sẽ phiền phức hơn một chút, nhưng mà sau khi đã quen tay rồi thì một người phục vụ cho ba mươi bốn mươi con heo cũng không có vấn đề gì.” Trình Loan Loan nhanh chóng tính toán chi phí: “Dê con và heo con giá cả cũng gần ngang nhau, tính toán như vậy thì đầu tư giai đoạn đầu đại khái là hơn hai trăm lượng bạc. Tuy nhiên heo thì có thể nuôi dần dần, đầu xuân sang năm nuôi hơn một trăm con, đến mùa thu lại nuôi hơn hai trăm con nữa…”
Ngôn chưởng quỹ nghe mà sững sờ, mấy thứ này đối với hắn mà nói giống như thiên thư, chỉ đành gian nan nhớ kỹ một vài điểm chính.
Hắn ấp úng hỏi: “Triệu đại tẩu tử, sao ngươi lại biết nhiều như vậy?”
Trình Loan Loan ho khan một cái, đàm binh trên giấy ai mà không biết, nếu thật sự để cho nàng đến nuôi nhiều heo nhiều dê như vậy, nàng cũng quá sức.
“Nhà ta có nuôi mấy con dê, sau này có thể truyền thụ cho ngươi một chút kinh nghiệm. Còn nuôi heo thì trong thôn rất nhiều lão nhân đều có thể, Ngôn chưởng quỹ không cần phải quá lo lắng. Về phần tiêu thụ, càng thêm không cần lo lắng, chỉ cần phường của ta vẫn còn ở đây ngày nào thì ngày đó sữa dê và heo ta đều sẽ thu mua.” Trình Loan Loan uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: “Trong nhà Ngôn chưởng quỹ có ba nhi tử, việc nuôi heo nuôi dê giao cho ba nhi tử và nhi tức là được rồi, Ngôn chưởng quỹ có muốn làm chút công việc khác không?”