“Chỗ này của ta còn thiếu một đại quản sự, chủ yếu là tiếp đãi thương nhân từ xa đến đặt hàng và lấy hàng.” Trình Loan Loan trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Nếu như Ngôn chưởng quỹ nguyện ý, phương diện tiền công cũng dễ bàn.”
Ngôn chưởng quỹ hơi kinh ngạc: “Ta, ta làm ăn từ trước tới bây giờ chưa từng kiếm lời lần nào hết, Triệu đại tẩu tử ngươi đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho ta, cũng không sợ ta làm hỏng sao?”
“Ngươi làm sinh ý không tốt, là bởi vì ngươi không giỏi về phát hiện cơ hội kinh doanh, nhưng về phương diện đối đãi với người khác thì lại không có vấn đề gì.” Trình Loan Loan cười nói: “Nửa đầu năm sau trước khi heo và dê còn chưa trưởng thành, trong nhà Ngôn chưởng quỹ có thể không có bất kỳ khoản thu nhập gì, không bằng làm quản sự cho ta một thời gian. Nếu có thể trong khoảng thời gian này bồi dưỡng ra cho ta một tướng tài đắc lực sẽ tốt hơn nữa.”
Trong lòng Ngôn chưởng quỹ như có một ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
Hắn đối với việc làm ruộng nuôi heo nuôi dê thật sự là không biết gì, nếu không phải thật sự không còn đường lui, ai nguyện ý đến nông thôn an gia định cư cơ chứ.
Hắn thích nhất vẫn là làm chưởng quỹ, ngày ngày cùng khách nhân nói chuyện uống trà, đếm tiền, mỗi ngày tiêu d.a.o lại tự tại.
Hắn lập tức gật đầu: “Chờ nhà ta xây xong, ta sẽ đến làm quản sự cho Triệu đại tẩu tử!”
Trình Loan Loan cười rộ lên: “Vậy thì một lời đã định nhé.”
Nhà ở của Ngôn chưởng quỹ là nhà gạch ngói xanh. Thứ nhất là bởi vì mùa đông, không thích hợp làm gạch sống, không có cách nào xây nhà đất. Thứ hai là bởi vì cả nhà hắn đều là người trong thành, từ khi sinh ra đến nay chính là ở trong nhà gạch ngói xanh, thật sự không quen ở trong nhà đất. Chi phí hơn một trăm lượng bạc, hắn còn coi như có thể bỏ ra được.
Mấy ngày nay, nhà cửa đã có hình thức ban đầu, đợi thêm nửa tháng nữa, hẳn là sẽ xây xong.
Sau khi tiễn Ngôn chưởng quỹ đi, Triệu Đại Sơn lúc này mới vào cửa, đem tất cả phần thưởng thắng được trong cuộc tranh tài hôm nay đều mang vào.
Một trăm lượng bạc của Ngô Tuệ Nương, mười lượng bạc của Triệu Tam Ngưu, một trăm lượng của Triệu Nhị Cẩu, tổng cộng hai trăm mười lượng bạc.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng có thương nhân đến lấy hàng đặt cọc, bảy bảy tám phần tiền cộng lại, trên tay nàng đã có hơn bảy ngàn lượng bạc.
Có bạc liền đến làm một chuyện mà nàng vẫn tâm tâm niệm niệm —— thăng cấp không gian trữ vật.
Năm ngàn lượng bạc mới có thể thăng cấp một lần, trái tim Trình Loan Loan như đang nhỏ máu, cái này phải bán bao nhiêu xà phòng đây.
【Ting! Không gian trữ vật thương thành đã được thăng cấp thành công, dung tích hiện tại là hai mét khối! 】
Nàng nhìn về phía giao diện trong suốt mờ ảo kia.
Hai mét khối nghe có vẻ không lớn, thoạt nhìn vẫn rất rộng rãi, chính là dài hai thước, rộng và cao đều là một mét, là một không gian hình hộp chữ nhật. Trực quan mà nói, nếu lấy toàn bộ không gian hai mét khối này chứa lương thực thì có thể cất giữ đại khái ba bốn ngàn cân gạo.
Về sau nếu đột nhiên gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn, không gian trữ vật này có thể cứu mạng người.
Trình Khúc Loan lại xem xét điều kiện thăng cấp tiếp theo.
【Ting! Tiêu hao một vạn lượng bạc là có thể mở rộng tủ khóa đồ thương thành đến gấp năm lần! 】
Năm lần đó là mười mét khối, tương đương với một căn phòng tương đối nhỏ, cũng có thể đặt rất nhiều thứ.
Một vạn lượng bạc, gánh nặng đường xa, tiếp tục cố gắng kiếm tiền đi.
Trình Loan Loan lấy giấy bút ra tính toán một chút. Trước mắt lợi nhuận món kho mỗi ngày ước chừng hai mươi lượng bạc. Phường xà phòng mỗi ngày sản xuất ra được một ngàn khối xà phòng, sau khi trừ chi phí, lợi nhuận hàng ngày ước chừng là bốn trăm năm trăm lượng bạc. Chiếu theo như vậy xem ra, ước chừng hai mươi ngày sau không gian của nàng có thể tiến hành thăng cấp lần nữa.
Phường xà phòng mỗi ngày đều sản xuất ra một lượng lớn cam du thô, thứ này có thể dùng để làm mỹ phẩm dưỡng da. Tuy nhiên như vậy thì cần phải xây thêm một phường nhỏ để chiết xuất cam du nữa, đến lúc đó lại cần không ít nhân lực… Bây giờ đám hán tử trong thôn, một bộ phận thì làm việc trong nhà nàng, một bộ phận thì xây nhà cho Ngôn chưởng quỹ, còn có một bộ phận làm công việc tuần tra cùng với lên núi sửa chữa con kênh đào mùa hè kia… Chờ những việc này làm xong rồi, nàng còn muốn thuê người tranh thủ mùa đông mưa ít đào ao sen, nếu như lại xây thêm một phường nhỏ nữa sẽ rất khó tuyển người.
Cũng không phải là người khác không muốn đến, mà là nàng không muốn một gia đình có hai người đến làm mấy việc này. Nếu chẳng may làm ảnh hưởng đến công việc mùa màng, cái tên Tuệ Nhũ nhân này cũng không cần phải nghĩ nữa.
Xem ra, phải đi thôn khác tuyển thêm người, độ nguy hiểm cũng lớn hơn một chút.
Quên đi, chờ mùa đông qua rồi lại nghĩ tới mấy chuyện này sau.