Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trên tờ giấy đỏ hình chữ nhật viết tên và sinh thần bát tự của Tào Oánh, kế tiếp là tính toán tử vi bát tự tương sinh tương khắc.
Hôn lễ của thôn dân thôn Đại Hà Thôn dù tổ chức đơn giản thì thủ tục này cũng không thể bỏ qua, đem sinh thần bát tự của nhà gái đặt trên bàn thờ tổ tiên, để tộc trưởng tính toán ngày lành tháng tốt, nếu không có chuyện gì xấu xảy ra trong vòng ba ngày tiếp theo thì có thể tới nhà để bàn chuyện.
Sau khi làm xong những việc này thì Trình Loan Loan gọi đại nhi tức Ngô Tuệ Nương vào phòng.
Hai ngày nay Ngô Tuệ Nương mỗi ngày đều thử đồ ăn, những món ăn chính đã sớm quyết định ổn thỏa, hiện tại tại còn cần chọn ra một số món ăn phụ, điểm tâm, súp, cháo… Bởi vì nàng ấy mỗi ngày đều bận rộn trong bếp nên gần như ngày nào trong nhà cũng có rất nhiều món ăn khác nhau, mấy hài tử nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy đã béo lên một vòng.
Trình Loan Loan kêu nàng ấy ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Con mỗi ngày đều phải chăm sóc Châu Châu, còn phải nghiên cứu món ăn, vất vả quá.”
“Không vất vả, một chút cũng không vất vả.” Ngô Tuệ Nương vội vàng xua tay: “Châu Châu rất nghe lời, ăn no xong thì ngủ, còn có Xuân Hoa hỗ trợ, phụ giúp được không ít chuyện.”
Trình Loan Loan lấy trong tủ ra một cái hộp.
Cái này đều là mấy món trang sức mà nàng đã chuẩn bị mấy ngày trước để làm sính lễ, cũng cố ý mua luôn cho đại nhi tức một bộ.
Trước kia trong nhà không điều kiện, hiện tại đã có nhiều bạc, cũng nên đem những món đồ đã thiếu trước đây bù đắp lại.
Vừa mở hộp trang sức kia ra thì đã thấy ánh vàng lấp lánh, là một bộ trang sức vàng nạm ngọc, hai cái trâm cài, một bộ diêu, một đôi khuyên tai.
Ngô Tuệ Nương hít sâu một hơi: “Nương, đây là…”
“Lúc trước Đại Sơn lấy con về đây cũng không có cho sính lễ, đây là chuyện mà ta vẫn luôn day dứt, hiện tại thuận tiện bổ sung cho con.” Trình Loan Loan cười nói: “Ở đây còn có một hộp phấn mặt, hai khúc vải, con cứ tính toán làm cho mình mấy bộ y phục đi.”
“Không, không được!” Ngô Tuệ Nương vội vàng đứng lên: “Một thôn phụ như con làm sao xứng với mấy thứ quý giá này, nương, mấy thứ này đều để lại làm sính lễ cho Oánh Oánh đi! Nàng ấy là Tào gia đại tiểu thư, của cải phong phú, sính lễ nếu không cho đủ thì về sau Nhị Cẩu ở trong thôn sẽ bị người ta chế nhạo…”
Trình Loan Loan than thở trong lòng.
Trưởng tẩu như mẹ quả thật là nói không sai, Tuệ Nương trước nay khi đối mặt với bất cứ việc gì đều sẽ cân nhắc cho cả nhà Đại Sơn đầu tiên. Đứng ở góc độ của cả nhà mà suy nghĩ, gia cảnh của đại nhi tức tuy không bằng Oánh Oánh nhưng sự tồn tại của nàng ấy ở trong nhà lại giống như một thanh Định Hải Thần Châm thứ hai, Tứ Đản và các hài tử khác đều rất thích vị đại tẩu này.
“Nương, con hiểu ý của ngài, Oánh Oánh có nhiều sính lễ như vậy mà con lúc trước cái gì cũng không có, nương sợ trong lòng con sinh ra oán hận phải không?” Ngô Tuệ Nương cười rộ lên: “Nhưng mà lúc trước con gả sang đây cũng không có mang theo của hồi môn nha. Nương hiện tại cho con sính lễ thì con cũng không biết lấy đâu ra của hồi môn để bổ sung vào, nương như vậy không phải là đang làm khó con sao?”
“Con thật là.” Trình Loan Loan vỗ vỗ tay nàng ấy: “Vậy mấy thứ này cứ giữ lại cho Tiểu Châu Châu, sau này lấy làm của hồi môn cho tiểu tôn nữ nhà ta.”
Ba ngày qua đi, việc dự đoán ngày lành kết thúc, là ngày đại cát.
Trình Loan Loan cùng Triệu Nhị Cẩu mang theo bà mối chính thức tới cửa dạm hỏi, bước này chủ yếu là mang sính lễ sang nhà gái.
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu không ngừng chất sính lễ lên xe ngựa, đã sớm khiến cho không ít người trong phường chú ý.
Mọi người đều tự hỏi đây là chuẩn bị làm cái gì.
Lúc này, Triệu thợ săn ôm một con chim nhạn bước vào: “Triệu đại tẩu tử, con chim nhạn này nhìn có được không?”
Ở cổ đại lúc đón dâu thì không thể không có chim nhạn, bởi vì chim nhạn tượng trưng cho sự trung thành, ngụ ý sau hôn nhân sẽ luôn một lòng trung trinh.
Trong thành có cũng có chỗ chuyên bán chim nhạn, Trình Loan Loan còn đang dự định vào thành mua một con.
“Là a gia của Đại Sơn mấy hôm trước đã dặn dò ta việc này.” Triệu thợ săn gãi gãi cổ: “Mấy ngày hôm trước bắt được một con, Triệu thúc ghét bỏ nó trông ốm yếu, con này hôm nay rất lợi hại, suýt chút đã chạy thoát từ trong tay ta.”
Con chim nhạn này lớn lên trông cũng thật xinh đẹp, hai mắt có thần, cũng rất có sức lực, Trình Loan Loan căn bản là ôm không được, Triệu Nhị Cẩu nhanh chóng chạy sang nhận lấy.

Advertisement
';
Advertisement