Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Thấy chim nhạn được đưa tới thì người trong thôn cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều vây lại xem.
“Thật tốt nha, Nhị Cẩu nhìn trúng cô nương nhà ai rồi!”
“Nương Đại Sơn đúng là người phải lo việc lớn, lúc này chuẩn bị sính lễ thì bọn ta mới biết là Nhị Cẩu sắp cưới thê tử rồi.”
“Nói nhanh lên, rốt cuộc là cô nương nhà ai!”
Nếu ở giai đoạn vấn danh mà nhà gái đồng ý cho sinh thần bát tự thì việc hôn sự xem như đã thành, lúc này nói cho mọi người cũng không sợ tổn hại đến thanh danh.
Trình Loan Loan cười nói: “Người này mọi người đều biết, chính là hài tử Oánh Oánh kia.”
“Trời ạ, là Tào gia đại tiểu thư!”
“Tào gia có bạc xây một cái nhà to như vậy ở trong thôn, toàn bộ đều dùng gạch xanh, của hồi môn của Tào gia đại tiểu thư chắc chắn là không ít!”
“Các ngươi nhìn xem, nương Đại Sơn chuẩn bị sính lễ cũng không ít đâu, hai chiếc xe ngựa còn muốn không đủ.”
“Sau này trong nhà của nương Đại Sơn khẳng định sẽ rất khác!”
Trình Loan Loan mở miệng nói: “Chờ tới lúc làm hôn lễ, mời mọi người đến uống ly rượu mừng, còn bây giờ bọn ta phải nhanh chóng tới trấn Hà Khẩu.”
Mọi người dạt ra nhường đường.
Xe ngựa chậm rãi khuất bóng trên đường lớn của thôn Đại Hà.
“Ta còn nhớ rõ lúc trước khi Đại Sơn cưới nương tử, cái gì cũng rất tằn tiện.” Trương bà nương chờ xe ngựa đi xong mới thâm sâu nói: “Đại Sơn tốt xấu gì thì cũng là trưởng tử, Tuệ Nương cũng là đại tức phủ, cuối cùng sính lễ so ra vẫn kém với tức phụ của Nhị Cẩu, chờ tức phụ Nhị Cẩu vào cửa, đại tẩu như Tuệ Nương chẳng phải là thấp hơn một bậc sao?”
“Có đồ mồm miệng bẩn thỉu nhà ngươi!” Triệu lão thái thái lập tức mắng một tràng: “Trương Đại Cương lúc này đã biết thành thật siêng năng rồi, ngươi là người lớn sao còn lắm mồm như vậy! Chuyện của Triệu gia ta liên quan gì tới Trương gia nhà các người, còn dám nhiều lời một câu thì ta xé miệng ngươi ra!”
Sức chiến đấu của Triệu lão thái thái không ai dám khinh thường, Trương bà nương bĩu môi, rốt cục cũng không nói gì, mặt mày xám xịt rời đi.
Lão thái thái vẫy vẫy tay: “Xem nào nhiệt xong rồi thì nhanh trở về làm việc, ai lười biếng thì trừ một văn tiền công!”
Đám người lập tức giải tán.
Lão nhân gia bà quay đầu, nhìn Ngô Tuệ Nương nói: “Tức phụ Đại Sơn, cháu đừng để trong lòng mấy lời của Trương bà nương…”
“A nãi, cháu biết mà.” Ngô Tuệ Nương cười mở miệng: “Nương sợ cháu suy nghĩ nhiều, cũng đã bù đắp cho cháu, a nãi cứ yên tâm.”
Triệu lão thái thái lúc này mới thấy yên lòng.
Bà sợ nhất là người một nhà không đồng lòng với nhau, trong nhà một khi có người sinh ra tâm tư khác thì cái nhà này sớm muộn gì cũng tan tác, lúc này có kiếm được nhiều bạc thì cũng vô dụng.
Mà trong đám người lúc này có một bóng dáng mảnh khảnh đang chần chừ không muốn rời đi.
Là tức phụ của Triệu Thụ Căn, Tôn Thủy Cần.
Từ sau khi Trình Loan Loan được phong làm Tuệ Nhũ nhân, nàng ta gần như mỗi ngày đều vượt qua trong sự hối hận, cả người gầy đi một vòng lớn.
Mà nay, tận mắt nhìn thấy Triệu Nhị Cẩu mang theo một xe ngựa đi dạm hỏi, sự hối hận trong lòng nàng ta lên tới đỉnh điểm.
Hối hận hóa thành sự thống khổ như sóng biển ập đến nhấn chìm cả người nàng ta.
Lúc này, đoàn người của Trình Loan Loan đã tới trấn Hà Khẩu.
Lúc ở ngoài thành còn chưa thấy gì, vừa đi vào thành thì đã thấy trên đường có rất nhiều lưu dân đang ăn xin, đa số lưu dân đều dắt theo người già trẻ nhỏ, đôi phu thê trẻ tuổi mang theo cha mẹ già hoặc tiểu hài tử, một thân lam lũ, gầy như que củi, nhìn thấy có người đến thì lập tức vây lại ăn xin
Nhìn một chút thì thấy ở đầu đường đại khái có khoảng năm, sáu chục người ăn xin.
Nói cách khác, lưu dân đã dần dần len lỏi vào nơi này. Qua mấy ngày khi số lượng lưu dân còn tăng lên thì bên trong thành của trấn Hà Khẩu cũng không thể chứa được nữa, cửa thành chắc chắn sẽ bị đóng lại.
Mà sau khi cửa thành đóng thì lưu dân chắc chắn sẽ chạy sang các thôn trấn lân cận.
Đường xá của trấn Bình An chỉ sợ là sẽ giống như thế này.
Triệu Nhị Cẩu ngồi ở bên ngoài đánh xe, bởi vì đang chạy ở trong thành nên tốc độ rất chậm, gần giống như tốc độ lúc đi bộ.
Lúc này, một phụ nhân sắc mặt vàng vọt đột nhiên chạy ra trước xe ngựa, trong tay phụ nhân kia còn ôm một tiểu hài tử chừng ba, bốn tuổi.
“Hài tử nhà ta đã mấy ngày không ăn gì, cầu xin các ngài cứu nhi tử nhà ta, cầu xin các ngài…”

Advertisement
';
Advertisement