Nàng lấy một cái hộp gỗ ở bên cạnh ra: “Ngươi mau ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy đến Hồ Châu, đem cái hộp này đưa cho Thẩm huyện lệnh, bên trong ta có viết một phong thư, Thẩm huyện lệnh xem xong thì sẽ tự biết phải làm thế nào.”
Vốn là tính toán chờ ba ngày sau Thẩm huyện lệnh về lại trấn Bình An thì mới giao ra thứ này, nhưng hiện tại, nàng không muốn đợi nữa.
Nhiều thêm một ngày thì trong thôn lại chịu khổ thêm một ngày, sân sau nhà nàng còn có gà vịt ngỗng, heo con, dê con, thỏ con, cực khổ vất vả nuôi lớn như vậy, cũng không thể để những tên kia làm hại.
Hạ Tiêu loáng thoáng đã hiểu ra được điều gì đó, hắn chắp tay nói: “Được, ta lập tức đi một chuyến.”
Ngồi xe ngựa đến Hồ Châu mất khoảng hơn hai canh giờ, ra roi thúc ngựa, hơn nửa canh giờ là đến, may mắn tốc độ của hắn rất nhanh, trước khi cửa thành đóng lại đã kịp thời cưỡi ngựa vọt vào trong.
Hắn cũng không phải là người nông thôn kiến thức nông cạn, tới thành Hồ Châu hắn tùy tiện hỏi thăm một chút, lát sau đã tới cổng tri phủ, sau đó lấy từ trong n.g.ự.c ra một lượng bạc cho thủ vệ canh cửa, chỉ chốc lát sau đã Viên sư gia từ cổng lớn tri phủ vội vã chạy ra.
“Đây không phải là Hạ sư phụ sao, đã trễ thế này, làm sao mà đột nhiên chạy tới Hồ Châu, đã xảy ra việc gì rồi?”
“Ta muốn gặp huyện lệnh đại nhân.”
Viên sư gia dừng một chút nói: “Đại nhân đã nhiều ngày thức đêm xử lý công vụ, lúc này mới vừa ngủ một chút, Hạ sư phụ cụ thể là có chuyện gì…”
Hạ Tiêu chầm chậm mở miệng: “Là liên quan tới biểu tỷ Tuệ Nhũ nhân của ta, mạng người quan trọng.”
“Nhanh, mời vào trong.”
Viên sư gia dẫn đường, đi vào từ bên hông cửa tri phủ, tới một gian phòng bên cạnh, hắn còn chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã nghe thấy âm thanh của Thẩm huyện lệnh: “Sư gia, Tri phủ đại nhân có việc gì phân phó sao?”
“Đại nhân, là Hạ sư phụ tới.” Viên sư gia nghiêm túc bẩm báo: “Là Tuệ Nhũ đã xảy ra chuyện.”
Lời vừa dứt thì cửa phòng đã bị mở ra, Thẩm huyện lệnh đến quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề, biểu tình nôn nóng: “Hạ sư phụ, vào trong nói chuyện.”
Hạ Tiêu ôm cái hộp đi vào, ngồi xuống đối diện với Thẩm huyện lệnh đối: “Nhiều ngày qua thôn Đại có thể nói là đang trong nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than, tất cả đều do vị Hạ đại nhân kia ban tặng, nhà ở trong thôn bị chiếm đoạt, người già bị khi dễ, súc vật bị g.i.ế.c chết…Triệu Thụ Căn bị đá vào hốc mắt, tức phụ của Thụ Căn thiếu chút nữa đã bị Hạ đại nhân kia cưỡng đoạt, lý chính bệnh tới mức không dậy nổi, thậm chí, biểu tỷ của ta cũng đã ngã xuống…”
“Cái gì?!” Thẩm huyện lệnh toàn thân kinh hãi: “Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Biểu tỷ tuy ngã bệnh nhưng trong lòng luôn có bá tánh, lúc bệnh tình nguy kịch cũng chưa từng quên chức trách của một Tuệ Nhũ nhân.”
Hạ Tiêu mở cái hộp ở trong tay ra, bên trong có một khối than tổ ong, còn có một phong thư cùng với một bản vẽ, chỉ là trên bảng vẽ kia có một búng máu, đã hơi ngả đen đè lên những số liệu quan trọng.
“Vốn dĩ biểu tỷ muốn đem cái này nộp lên, nhưng là, thứ này lại bị đám quan sai đó làm hỏng.” Hạ Tiêu thanh âm trầm thấp: “Bản vẽ này tuy rằng thiếu một số số liệu mấu chốt nhưng cũng có thể nhìn ra đại khái, tìm nhiều thợ thủ công tới thử một chút, mất nhiều công sức thì hẳn có thể nghiên cứu ra được.”
Thẩm huyện lệnh không biết cục than màu đen đen này là gì, cũng không biết trên bản vẽ là cái gì, nhưng hắn thấy được vết máu, một vết m.á.u lớn, nhìn thấy ghê người, hắn tay bắt đầu phát run.
Hắn hối hận khi rời khỏi trấn Bình An.
Hắn không nên rời khỏi thôn Đại Hà.
Hắn làm sao mà…
Tay hắn run rẩy mở phong thư ra.
Trong thư giải thích than tổ ong là gì, vì sao phải chế tác thành hình dạng này, cũng tỉ mỉ kỹ càng giải thích về công cụ để tạo ra than tổ ong, làm thế nào để chế tác, nhưng bản vẽ đã bị phá hoại rồi…
“Tuệ Nhũ nhân lúc tính mạng lâm nguy thế nhưng vẫn tâm niệm những chuyện ích nước lợi dân, thật sự là làm người ta cảm động rơi nước mắt.” Viên sư gia nghẹn ngào: “Đại nhân, việc này cần phải bẩm báo với Tri phủ đại nhân, để Tri phủ đại nhân ra mặt cứu Tuệ Nhũ nhân!”
Thẩm huyện lệnh đứng lên: “Đi, đi gặp Tri phủ đại nhân!”