Đã qua giờ tý.
Trong phủ tri phủ chỗ nào cũng tối đen, chỉ có ánh đèn lòng tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Trong thư phòng cũng có đèn sáng, Tri phủ đại nhân ngồi ở ghế trên, Thẩm huyện lệnh chắp tay đứng ở án bàn phía dưới.
“Than tổ ong?” Tri phủ đại nhân nhìn bản vẽ, không thể tin vào mắt mình: “Ý của ngươi là, đem than đá làm thành hình dạng như thế này để đốt, thì hiệu quả thiêu đốt sẽ cao hơn, giảm bớt độc tính, có thể tránh được việc bị ngộ độc?”
Thẩm huyện lệnh cũng không biết có phải hay không, nhưng trong thư Tuệ Nhũ nhân đã viết như vậy, hắn tin tưởng mỗi một câu nói của Tuệ Nhũ nhân.
Hắn mở miệng nói: “Lần này gặp phải nạn tuyết, thôn Đại Hà chính là dựa vào núi than đá mới thoát khỏi nguy hiểm, toàn thôn không có một người nào trúng độc, chính là dựa vào biện pháp này. Núi than đá ở Bắc Địa cực kỳ nhiều, dùng để triều đình tinh luyện sắt thép và luyện kim, đối với bá tánh mà nói, thứ này có thể dùng để đốt, nhưng lại có độc tính, Bắc Địa mỗi năm đều có người c.h.ế.t vì bị ngộ độc than đá, dần dần mọi người cũng càng không dám sử dụng vật này nữa. Nếu than tổ ong có thể triển khai rộng rãi ra ngoài, sẽ là vũ khí sắc bén của quốc gia, là bảo vật của dân chúng, cũng là một phần công đức của Tri phủ đại nhân.”
Tri phủ đại nhân hô hấp dồn dập.
Tuy nói rằng tứ phẩm đã là chức quan rất cao, nhưng hắn ngồi ở vị trí này đã mấy năm, ai lại không nghĩ tới chuyện thăng quan?
Năm trước chiến tích không tồi, nhưng khoảng cách với việc thăng quan tiến chức vẫn còn thiếu một cái gì đó.
Than tổ ong này nếu thật sự có thể nâng cao hiệu suất thiêu đốt, nếu thật sự làm giảm bớt việc người dân bị trúng độc, vậy có thể đẩy mạnh triển khai ra ngoài, đây là công đức vô lượng.
“Đã có phương pháp chế tác cùng bản vẽ, ngày mai sai người làm thử một ít.” Tri phủ đại nhân mở miệng: “Ta cho người đem vật này trình lên trước mặt thánh thượng, chỉ cần thánh thượng cho phép, những mỏ than đá ở Bắc Địa đều có thể chế tác than tổ ong ngay tại chỗ, là bá tánh có phúc rồi.”
“Tri phủ đại nhân, bản vẽ bị bẩn…” Thẩm huyện lệnh thở dài một tiếng: “Đây là vật mà Tuệ Nhũ nhân dốc hết tâm huyết vẽ lại, vẽ được tới đây thì Tuệ Nhũ nhân không chống đỡ được, phun một búng m.á.u lên bản vẽ rồi ngất đi, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại…”
“Tri phủ đại nhân, để tiểu nhân nói lời thật lòng đi.” Viên sư gia quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết: “Sau khi thôn Đại Hà phát hiện than đá, triều đình phái Hạ đại nhân đến quản hạt, chỉ là vị Hạ đại nhân này ỷ vào thân phận quan Lục phẩm ở trong kinh, ỷ vào phía sau có Hạ gia ở kinh thành, ở thôn Đại Hà tác oai tác quái, thôn Đại Hà ngày thường an tĩnh hiền hòa, ngắn ngủn trong ba, năm ngày đã biến thành địa ngục trần gian. Đến cả Cửu phẩm Tuệ Nhũ nhân do thánh thượng sắc phong cũng bị đánh hộc máu, dẫn đến bệnh tình nguy kịch, càng đừng nói đến dân chúng tay không tất sạch…Có người lưu lạc khắp nơi, có người lại mất đi thai nhi, có người mất đi trong sạch…Tri phủ đại nhân, ngài phải làm chủ cho bá tánh thôn Đại Hà!”
“Trong khu vực quản hạt của bản quan thế nhưng lại phát sinh sự việc đến mức này?” Sắc mặt Tri phủ đại nhân biến giận: “Bản quan nhượng hắn ba phần lễ là bởi vì nể mặt Hạ học sĩ đại nhân sau lưng hắn, hắn không vì Hạ gia làm vẻ vang môn đình mà lại gây ra tai họa đến bực này. Người tới, mài mực, bản quan muốn thượng tấu!”
Phát hiện mỏ than đá là công tích, phát hiện than tổ ong cũng là công tích, thế nhưng lại dung túng mệnh quan triều đình lại hành hung bá tánh, chuyện này có thể xóa sạch hoàn toàn hai phần công trạng ở trên.
Mặc kệ triều đình có quản chuyện này hay không thì hắn cũng phải trình báo.
Sau khi đã viết xong tấu chương thì Tri phủ đại nhân sai người suốt đêm đưa tới kinh thành, từ Hồ Châu đến kinh thành, ra roi thúc ngựa đi đi về về cũng mất thời gian bốn, năm ngày.
Thẩm huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: “Tri phủ đại nhân, hạ quan muốn trở về trấn Bình An che chở cho những bá tánh vô tội ở đó.”
“Không thể.” Tri phủ đại nhân lắc đầu: “Trước mắt triều đình còn chưa hạ lệnh xuống, hai người ta và bảo vệ người Hạ gia, ngươi đối đầu với Hạ Viêm nhất định sẽ có hại, người cứ ở lại Hồ Châu, yên lặng chờ xem động tĩnh.”