Ném tú cầu tìm tướng công 2
Nàng đi đến khu nam trang, có thể vì cổ đại là xã hội nam quyền nên kiểu dáng của nam trang vậy mà lại còn phong phú đa dạng hơn một ít, có áo ngắn, có áo dài, có khoác dài, đủ loại kiểu dáng màu sắc, thích hợp cho nhiều chức vị khác nhau.
“Cái màu trắng này, cái màu lam này, còn có cái màu xám, màu đen, màu xanh lục…đều lấy xuống cho ta.” Trình Loan Loan tùy ý chỉ chỉ: “Lấy cho ta hai bộ nhỏ hơn ở bên kia nữa.”
Mua cho mình không được thì mua cho hài tử vậy, dù sao cũng phải cảm nhận được thú vui của việc dạo phố chứ.
“Chiêu nhi lại đây, thử bộ này xem, Tiểu Chiêm, ngươi thử cái này.” Nàng cười tủm tỉm nói, “Tiểu Chính, cái màu lam này rất hợp với con, A Phúc, ngươi cầm cái màu đen này, các ngươi đều đi thử một chút.”
Tiền Huy không ngại mất mặt đi tới: “Tuệ Nhũ nhân, của ta đâu?”
Trình Loan Loan kỳ quái nhìn hắn: “Đây là cửa hàng của Tiền gia các ngươi, ngươi muốn gì thì cứ tự mình lấy là được, còn cần hỏi qua ta sao?”
Tiền Huy: “…”
Được rồi, hắn vẫn là chưa thành công gia nhập vào tổ chức.
Sau khi mua cho mỗi đứa hài tử một bộ y phục mới thì Trình Loan Loan lại đến chỗ mua giấy và bút, mực, vẫn như cũ mua cho mỗi người một bộ.
Lục Ánh Tuyết ngượng ngùng: “Loan Loan tỷ, sao có thể để tỷ tốn bạc như vậy được, cái này cứ để ta chi đi…”
“Ngu phu tử dạy học ở thôn Đại Hà một tháng hai lượng bạc, đã tốn hết phân nửa vào tiền cơm, muội mua không nổi nha.” Trình Loan Loan bật cười nói: “Muội đã gọi ta một tiếng tỷ thì sao ta để muội tốn bạc được, cứ yên tâm đi.”
Lục Ánh Tuyết: “…”
Được rồi, từ sau khi nàng gả cho lão Ngu thì trên người lập tức treo một chữ “nghèo” ở trước mặt.
Thật ra Lục gia nhà nàng cũng không nghèo.
Nàng giúp chồng dạy con nhiều năm như vậy, sinh hoạt tằn tiện, có phải cũng nên học Loan Loan tỷ nỗ lực kiếm bạc không?
Đoàn người vừa đi dạo vừa ăn, thấy thời gian vừa đủ thì cũng chuẩn bị quay về, dù sao thì cũng đã tới kỳ khoa cử, không thể thư giãn quá mức.
“Ở đằng trước thật náo nhiệt.” Thẩm Chính ăn điểm tâm, nhón chân tiến về phía trước nhìn thử: “Bên kia có một cái tú lâu, không biết là đang làm gì.”
Đám người trên đường vẫn đang ồ ạt chạy về phía chỗ ồn ào kia, dòng người càng ngày càng đông, cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Tiền Huy trực tiếp giữ chặt người đi đường bên cạnh: “Ở bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện này mà ngươi cũng không biết sao, Lãnh gia Lãnh viên ngoại đang tự mình chọn rể.”
“Lãnh gia đại tiểu thư đang ném tú cầu tìm tướng cồn, chỉ cần là nam tử chưa lập gia đình thì đều có thể tham dự.”
“Nếu trở thành nữ tế của Lãnh viên ngoại thì đời này không cần sầu lo nữa rồi, mau đi nhanh đi, đi đi đi!”
Đa số đều là nam nhân mặt đầy kích động chạy về phía bên kia.
Trình Loan Loan lập tức trợn tròn mắt, ném tú cầu này trước kia chỉ từng được thấy qua các bộ phim truyền hình, nàng bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy sao?
Thẩm Chính hưng phấn mở quạt giấy: “Sự kiện ném tú cầu này ta chỉ mới từng đọc qua trong sách truyện, không nghĩ tới lại có người thật sự dùng cách này để chọn nữ tế, đi đi đi, đi xem náo nhiệt.”
Tiền Huy lập tức gật đầu: “Đi nhìn một chút xem là chuyện gì đang xảy ra.”
A Phúc cũng nhìn về phía bên kia: “Lỡ như ta giành được tú cầu thì có phải là ta đã phát tài rồi không…”
Thẩm Chính đánh lên đầu hắn một quạt: “Ban ngày ban mặt, mơ đẹp thế làm gì.”
Lục Ánh Tuyết túm tay áo Trình Loan Loan: “Chúng ta đi xem thử vị kia Lãnh gia đại tiểu thư trông như thế nào, nhất định là lớn lên trông rất khó coi, bằng không cũng sẽ không dùng phương pháp như vậy để tìm nam nhân.”
Trình Loan Loan quay đầu lại: “Chiêu nhi, con mang theo Tiểu Chiêm quay về khách điếm đi.”
Trình Chiêu nhìn con đường trở về khách điếm đều đang rậm rạp những nam nhân đổ xô về đây sau khi nghe được thông tin, hắn và Ngu Chiêm nếu cứ ngược dòng người mà đi thì chắc chắn sẽ dễ bị đi lạc.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Nhị cô, chờ một chút nữa đi, hiện tại chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút.”