Trình Chiêu thành rể của Lãnh gia 1
Trên con đường náo nhiệt nhất thành Hồ Châu.
Có một tú lâu nho nhỏ nằm ở bên đường, cột nhà được chạm trổ, cửa sổ lầu hai có che một tấm rèm lụa, gió thổi qua là thấy được bóng dáng thiếu nữ lờ mờ.
Lãnh gia đại tiểu thư đứng bên cửa sổ, cả người mặt y phục màu đỏ có thêu hoa văn, trên mặt có đeo một chiếc khăn lụa mỏng, chỉ để lộ ra đôi mắt như nước hồ mùa thu.
“Không hề xấu một chút nào nha.” Lục Ánh Tuyết mở miệng: “Cô nương xinh đẹp như vậy sao có thể không có nam nhân nào muốn cưới nàng chứ?”
Một phụ nhân đứng bên cạnh mở miệng nói: “Sau khi Lãnh gia đại tiểu thư được mười bốn tuổi, người đến cầu hôn thiếu điều đã san bằng bật cửa Lãnh gia, nhưng Lãnh viên ngoại lại cứ người này không muốn, người kia cũng không hài lòng, cuối cùng không biết vì sao lại nghĩ ra cái biện pháp như thế này, nếu tú cầu bị một tên ăn mày giành được thì chuyện này sẽ trở nên thú vị rồi.”
Trình Loan Loan tùy ý quan sát, có thật vậy không. Quả thật trong đám người đang đứng vây xem có không ít ăn mày, mấy tên ăn mày này lại còn có chiến lược, chia ra mỗi người đứng một chỗ, còn quơ tay nháy mắt ra hiệu với nhau, trông bộ dáng như nhất định phải cướp được tú cầu.
Trong lòng nàng yên lặng thắp cho Lãnh gia đại tiểu thư đang ở trong phòng kia một ngọn nến.
Thẩm Chính phe phẩy quạt giấy, đập vào bả vai của Trình Chiêu: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về khách sạn, ngươi cũng hứng thú với việc ném tú cầu sao, không phải là muốn cưới thê rồi chứ?”
Trình Chiêu tối sầm mặt: “Người ở trên đường quá đông đúc, không có cách nào về khách sạn.”
“Được rồi, ngươi cũng đừng làm ra vẻ quân tử nữa.” Thẩm Chính cười hì hì nói: “Ngươi năm nay đã mười chín tuổi rồi, bên người không có nha hoàn cũng không có tiểu thiếp, chắc là cũng chưa từng trải qua chuyện nam nữ, muốn nữ nhân cũng là việc bình thường thôi…”
Sắc mặt Trình Chiêu đen như đáy nồi: “Câm miệng, không được nói bậy.”
Tiền Huy cuộn tay áo, phun lên tay hai ngụm nước bọt: “Lãnh gia ở Hồ Châu là một gia tộc lớn, là thương hộ đứng hàng thứ nhất thứ hai, so với Tiền gia nhà ta còn giàu có hơn, nếu ta cưới Lãnh gia đại tiểu thư thì tổ phụ nhất định sẽ lau mắt mà nhìn ta.”
Hắn vừa nói xong thì một đám ăn mày đứng xung quanh lập tức nhìn về phía hắn, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Thẩm Chính cười ha ha lên.
Lúc này, rèm lụa trên lầu hai được kéo ra, có một nam tử trung niên đi ra, hắn mặt y phục bằng tơ lụa, đầu đội mũ, nhìn rất quý phái. Hắn đứng trên lầu hai cao giọng nói: “Cảm tạ các vị đã tới ủng hộ Lãnh gia ta. Lãnh gia đại tiểu thư tuổi xuân tròn hai mươi tám, vẫn luôn là khuê nữ ở chốn khuê phòng, hôm nay ném tú cầu chọn phu lang, bất cứ ai là nam tử trên mười lăm dưới ba mươi chưa lập gia đình đều có thể tham dự.”
Quần chúng vây xem bên dưới rất vui mừng.
Lãnh gia đại tiểu thư đi ra, trong tay cầm một quả tú cầu đỏ rực, dáng người nàng yểu điệu thướt tha, đôi mắt như nước mùa xuân đã làm dấy lên tiếng bàn luận ồn ào và tiếng cười huýt sáo không dứt của đám nam nhân.
Trình Loan Loan đứng ở vị trí cách tú lâu rất gần, nàng thấy được lệ trong đôi mắt của Lãnh gia đại tiểu thư, nước mắt tuôn ra làm đôi mắt càng thêm nhu nhược động lòng người.
Vừa nhìn là đã biết Lãnh gia đại tiểu thư này là bị người trong nhà bắt ép ra đây ném tú cầu.
“Giờ lành đã đến…”
Theo tiếng hô thì toàn bộ nam tử đủ điều kiện đều ra sức chuẩn bị, từng đôi mắt đều dán vào quả tú cầu.
Lãnh gia đại tiểu thư xoay người, tùy tiện nâng tay ném quả tú cầu xuống dưới.
“Là của ta!”
“Tú cầu là của ta!”
“Ta mới là nữ tế được định sẵn của Lãnh gia!”
Đám nam nhân túm tụm lại thành một khối, Trình Loan Loan vội kéo Lục Ánh Tuyết đến mái hiên dưới tú lâu trốn tạm, tình huống này quả thật khiến người ta có chút sợ hãi.
Vô số đôi tay giơ lên, tú cầu không ngừng bị bắt lấy rồi lại nảy lên bay đi, rồi lại bắt, rồi lại bay…
Đám kia ăn xin vẫn luôn phối hợp bắt tú cầu, cố gắng đuổi quả tú cầu bay về hướng Đông Nam, trong góc ở hướng Đông Nam có một tên ăn mày đang ngồi đó, tuổi chừng khoảng ba mươi, trong đôi mắt không khỏi lóe lên tia sáng.
“Thẩm Chính, ngươi mẹ nó giúp ta một chút!” Tiền Huy luống cuống tay chân: “Nếu ta trở thành nữ tế của Lãnh gia thì ta gọi ngươi một tiếng đại ca được không?”
Thẩm Chính đem quạt giấy cất vào bên hông, rất không tình nguyện nói: “Được rồi, tiểu đệ tự mình đưa tới cửa ai lại không cần chứ, A Phúc, ngươi qua bên kia, ta đứng bên này…Trình huynh, ai, thôi, ngươi chỉ là một thư sinh yếu đuối, cứ đứng bên cạnh đi, không khéo lại bị người ta đụng ngã.”