Xem lão tử có đánh c.h.ế.t ngươi không 2
Lão Ngô tức chết, sờ sờ trên người, cuối cùng cũng gom góp đủ hai trăm văn tiền lấy ra, đưa tiền xong xoay người rời đi.
“Có phải còn quên một chuyện không?” Lục Ánh Tuyết trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng: “Còn phải nói xin lỗi Cẩu Đản, Cẩu Đản tha thứ cho ngươi rồi, chuyện này mới xem như xong.”
Chưởng quỹ mắt lạnh quét tới: “Còn không mau xin lỗi!”
Lão Ngô khuất phục, cúi đầu mở miệng, thanh âm rất thấp: “Là ta sai rồi, xin lỗi.”
Cẩu Đản mím môi: “Sư phụ dẫn dắt ta một hồi, dẫn dắt ta ba tháng, ta cũng học được rất nhiều, cám ơn sư phụ nguyện ý dạy ta. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không còn là thầy trò nữa, hy vọng sư phụ ngày sau càng ngày càng tốt.”
Hắn hơi cúi đầu, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tuy rằng ở chỗ này ba tháng một mực làm việc vặt, nhưng mỗi tháng một trăm văn tiền là thật, một tiếng sư phụ kia cũng là thật, cứ như vậy kết thúc.
Trình Loan Loan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cẩu Đản: “Đi thôi.”
Hai người đi ra ngoài, mọi người trong nha hành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Người làm ăn, sợ nhất là bị người ta gây phiền toái, tai tiếng truyền ra ngoài, quá ảnh hưởng đến việc kiếm tiền.
Đi ra ngoài, Trình Loan Loan đem túi tiền giao cho Cẩu Đản: “Cầm đi, làm tang sự đàng hoàng cho cha ngươi.”
“Không, ta không thể nhận.” Cẩu Đản liên tục từ chối: “Thẩm đã giúp ta quá nhiều, ta không biết báo đáp thế nào cho phải.”
Trình Loan Loan kéo tay hắn lại, ngữ trọng tâm trường nói: “Sau khi làm tang sự xong, lại phải tìm một chỗ ở. Ngươi cứ cầm số tiền này, làm chút buôn bán nhỏ, cuộc sống cũng có thể tiếp tục. Nếu ở trong thành mưu sinh gian nan, vậy thì đi về mấy thôn đặt mấy mẫu đất cằn, cũng sẽ không c.h.ế.t đói. Được rồi, đừng đẩy qua đẩy lại với thẩm nữa, mau trở về đi.”
Nước mắt Cẩu Đản đột nhiên rơi xuống, hắn cầm tiền, nghẹn ngào nói: “Cám ơn thẩm, cám ơn…”
Hắn lấy ra một lượng bạc, cùng với hai trăm văn tiền trả lại cho Trình Loan Loan, xoay người bỏ chạy.
“Đứa nhỏ này…” Lục Ánh Tuyết thở dài: “Nương đã chết, cha cũng đã chết, tỷ đệ ba người có thể sống như thế nào…”
“Mỗi người đều có cách sống của mình.” Trình Loan Loan không nghĩ đến chuyện này nữa.
Những chuyện mà nàng có thể làm đều đã làm, ba tỷ đệ này ngày sau như thế nào, toàn bộ đều dựa vào chính bọn họ.
Trở lại khách sạn đã là giữa trưa, ở khách sạn tùy ý ăn một ít.
Buổi chiều hoàng hôn, bọn Trình Chiêu cùng Thẩm Chính mới trở về, ngay cả Trình Chiêu vốn không uống rượu, cũng có chút men say.
Tiền Huy rõ ràng là lấy thân phận thư đồng đi dự tiệc, cũng uống đến ngã trái ngã phải.
A Phúc một mình hầu hạ cả ba người, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.
Trình Loan Loan vội vàng đi qua hỗ trợ: “Sao lại uống thành như vậy?”
“Quá nhiều người tìm Trình biểu ca mời rượu.” A Phúc đỡ Thẩm Chính, bất đắc dĩ nói: “Tri phủ đại nhân ở trước mặt mọi người khen Trình biểu ca có đại tài, bởi vậy mọi người cảm thấy đây là ám chỉ Trình biểu ca thành án thủ, một đám xếp hàng đến mời rượu, Trình biểu ca thật sự không từ chối được uống một chén, những thứ khác đều bị thiếu gia chúng ta bao hết…”
Thẩm Chính uống rượu đến khuôn mặt đỏ bừng, vẫn còn lè nhè: “Lại tới…Thêm một ly nữa, ta vẫn còn uống được…Ta chưa say, chưa say đâu, thả ta ra, ta còn uống được…”
Trình Loan Loan bảo Lục Ánh Tuyết đi tới phòng bếp khách sạn gọi ba chén canh giải rượu, cho ba người uống hết, sau đó nhanh chóng đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Người say nhiều nhất là Thẩm Chính, Trình Loan Loan bảo A Phúc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, miễn cho bất thình lình nôn mửa ngạt thở, chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng.
Một đêm này, hữu kinh vô hiểm trôi qua.
Ngày hôm sau là ngày yết bảng phủ thí, những người có tên trên bảng, chính là đồng sinh.
Ngu Chiêm lấy thành tích xếp hạng thứ bốn mươi lăm trở thành đồng sinh, nếu như hắn không phải ngồi ở cạnh nhà vệ sinh, thứ tự có lẽ sẽ càng cao hơn nữa.
Nhưng Trình Loan Loan cảm thấy, thứ tự xếp ở phía sau có khi lại là tốt. Nếu quá nổi bật, sẽ làm cho người ghen ghét, sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết.
Lại cách thêm một ngày, chính là ngày yết bảng viện thì mà người người mong đợi, trên đường lập tức náo nhiệt hẳn lên.