Trên đường phố ngựa xe như nước.
Trình Loan Loan ngồi bên cửa sổ nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Ta không đi xem bảng thông báo đâu, chờ tin tức của các con.”
Nhiều người như vậy nàng mà đi thì sẽ bị ép thành bánh nhân thịt.
Chỉ thêm một ngày nữa, ngày mai bọn họ sẽ lên đường về nhà, đợi lát nữa Lục phu nhân sẽ đưa theo người ở thôn Bích Thủy mang giống cây ăn quả đến, nàng phải ở lại khách sạn giúp đỡ.
Nàng đứng ở cửa khách sạn nhìn theo Trình Chiêu và Thẩm Chính dần dần đi xa.
Nàng đang muốn xoay người đi vào thì ba bóng dáng gầy yếu xuất hiện ở cửa khách sạn.
“Cộp.”
Ba người dứt khoát quỳ gối trước mặt nàng.
“Thẩm, đây là khế ước bán thân của ba người chúng cháu.” Cẩu Đản nâng ba tờ giấy lên: “Xin thẩm hãy thu nhận chúng cháu đi.”
Ba người này chính là Cẩu Đản và hai tỷ tỷ của hắn. Cẩu Đản năm nay mười tuổi, hai tỷ tỷ, người lớn hơn một chút ước chừng khoảng mười bốn, nhỏ hơn cũng cỡ mười hai mười ba tuổi.
Trình Loan Loan vội vàng đỡ ba người dậy nói: “Các cháu làm gì vậy, mau đứng lên đi.”
“Tám lượng bạc kia chính là tiền bán thân của tỷ đệ ba người chúng cháu.” Cô nương lớn nhất ngẩng đầu, giọng nói kiên quyết: “Ba lượng bạc làm tang lễ cho cha, lại lấy một lượng bạc nữa để di dời phần mộ của nương để cho cha nương được chôn cùng một chỗ. Còn thừa bốn lượng bạc, chia cho hàng xóm láng giềng đã từng giúp đỡ chúng cháu. Bây giờ, ba người chúng cháu không còn vướng bận gì nữa, cầu xin phu nhân thu nhận chúng cháu.”
Trình Loan Loan vốn định kiên quyết từ chối nhưng nghĩ đến đủ thứ chuyện lớn nhỏ trong nhà mình, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tỷ đệ ba người này ở lại Hồ Châu quả thật khó có thể tự kiếm sống, mà nàng cũng thiếu người giúp đỡ làm việc. Ba đứa nhỏ này có thể xử lý tốt hậu sự của cha nương, còn báo đáp ân tình được người ta giúp đỡ, đều là những đứa nhỏ lương thiện, đưa về cũng không sao.
Nàng nhận lấy khế ước bán thân, chậm rãi nói: “Vậy ba đứa các cháu cứ tạm thời đi theo ta, sau này nếu có nơi khác muốn đi thì lúc nào cũng có thể lấy lại khế ước bán thân.”
Ba đứa nhỏ này họ Ngụy, đại tỷ Ngụy Hồng Anh, nhị tỷ Ngụy Hồng Diễm, đệ đệ Ngụy Cẩu Đản tên chính xác là Ngụy Tiểu Hải.
Vì tránh cho khuê nữ phải bán rẻ bản thân mà phụ thân của bọn họ đã tự sát chết. Đây là một phụ thân tốt cho nên Trình Loan Loan không bắt ba người sửa họ, vẫn dùng tên cũ như trước đây.
Lúc Trình Loan Loan đưa theo ba đứa nhỏ vào khách sạn, Trình Chiêu và Thẩm Chính cũng vừa chạy tới cổng phủ nha.
Có thể nói bên này chính là cảnh tượng người đông nghìn nghịt, bất kể là người có liên quan hay người không liên quan đều vây quanh ở chỗ này chờ chực dán thông báo.
“Tùng tùng tùng.”
Tiếng gõ trống vang lên, bốn quan sai đi ra từ phủ nha, cầm trên tay mấy tờ danh sách màu vàng.
Mọi người đồng loạt lui về phía sau, quan sai mang theo một chiếc thùng, quét một mảng bột gạo lớn lên tường, sau đó dán ba bảng thông báo lên.
Quan sai vừa đi, đám người lũ lượt chen chúc tới.
“Người đứng đầu, Trình Chiêu.”
“Tử Du huynh, huynh là người đứng đầu danh sách, quả nhiên ta đoán trúng rồi.”
“Trời ơi, ta có tên trên danh sách rồi, ba lần viện thí, rốt cuộc ta cũng trở thành tú tài.”
“Vì sao ta không có tên trên danh sách, vì sao…. Vì sao lại như vậy….”
“Năm nay ta đã ba mươi rồi, không còn cơ hội nữa rồi, hu hu hu….”
Có người khóc cũng có người cười, người khóc thì không ai quan tâm, người cười thì người từ bốn phương tám hướng tới chúc mừng.
“Trình huynh, ta có tên trên danh sách rồi, ha ha ha ha, ta có tên trên danh sách rồi.” Thẩm Chính ôm cổ Trình Chiêu, toàn thân kích động đến mức sắp phát điên: “Chín mươi tám người, ha ha ha ha, vậy mà ta lại đứng thứ chín mươi tám. Ta thành tú tài rồi, ta không làm mất mặt tổ tiên Thẩm gia, ha ha ha ha.”
Trong lòng Tiền Huy không có cảm giác gì, không ngờ kẻ lông bông như Thẩm Chính lại có thể thật sự đậu tú tài. Chẳng lẽ đúng như lời cha hắn nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Bởi vì Thẩm Chính chơi thân với Trình Chiêu cho nên nhiễm tài văn chương của Trình Chiêu, lần này đã bay vọt một bước thẳng lên trời sao?
Sớm biết vậy….
Haizz, bỏ đi, làm gì có chuyện sớm biết vậy chứ.
Hắn lấy cây quạt đập vào sau ót Thẩm Chính: “Trình huynh là người đứng đầu danh sách mà còn chưa kích động như ngươi nữa kìa, nếu ngươi còn tiếp tục cười nữa, miệng cũng rách luôn đấy.”
“Tiểu tử huynh cũng dám đánh tú tài mới đậu sao.” Thẩm Chính phản kích quặp lấy cổ Tiền Huy: “Bản tú tài phải trị huynh tội danh đại bất kính mới được, xem chiêu.”
Hai người đùa giỡn vui vẻ ở bên cạnh.