Không ít người vây quanh chúc mừng Trình Chiêu.
“Trình huynh quả nhiên là người đứng đầu danh sách, tháng tám năm nay chắc chắn sẽ trở thành cử nhân một thể.”
“Trình huynh sau này giàu sang phú quý rồi cũng đừng quên mấy người đồng môn cùng tham gia viện thí như chúng ta.”
“Lần viện thí này khó nhất là ba đề số học cuối cùng, nếu rảnh rỗi xin Trình huynh bớt chút thời gian chỉ bảo một phần, lỡ như cuộc thi lần sau còn có thì những người như chúng ta cũng không đến nỗi không hiểu gì cả….”
Trình Chiêu không phải là người giấu giấu diếm diếm, mọi người hỏi tất nhiên hắn sẽ thẳng thắn thành khẩn nói hết.
Nhưng số học không phải thơ văn, không phải nói là có thể nhớ được, mà cho dù nhớ cũng vô dụng, phải lĩnh ngộ, lĩnh ngộ mới có thể thông hiểu đạo lý, thông suốt một bước thì sẽ thông suốt tất cả các bước còn lại.
Nhìn thấy Trình Chiêu bị vô số tú tài mới đậu vây quanh khen ngợi, sắc mặt của Trịnh Vọng Phong ở phía xa xa tựa như một ao nước lặng.
Vậy mà hắn chỉ xếp thứ tư.
Ba người đứng đầu còn có thể bộc lộ tài năng nhưng người đứng thứ tư lại bị ba người kia đè ép. Hắn cứ như vậy mà trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.
“Rắc.”
Quạt xếp trên tay bị hắn siết gãy, hắn ném cây quạt, xoay người bước đi.
Trình Chiêu bên này rốt cuộc cũng tìm được kẽ hở để thoát ra, bị nhiều người vây quanh như vậy, phải thời thời khắc khắc duy trì nụ cười giả tạo, hắn cảm thấy hơi mệt, thầm muốn nhanh chóng trở về khách sạn báo tin tốt này cho nhị cô.
Hắn vừa mới quay người đã thấy một nha hoàn mặc bộ y phục màu xanh ngọc vội vàng đi về phía hắn.
Hắn nhận ra được, nha hoàn này chính là người hôm trước đưa tờ giấy kia cho hắn.
Thấy nha hoàn cứ đi thẳng về phía mình, hắn đang nghĩ nên trốn bên trái hay là trốn bên phải, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn không muốn bị….
“Ngươi đứng lại.”
Lúc này, Thẩm Chính hét to một tiếng, chặn lại trước mặt Trình Chiêu.
Hắn xòe quạt xếp ra, ánh mắt tìm tòi nhìn chằm chằm nha hoàn đang đi tới, dường như đã từng gặp ở trên cầu thang khách sạn ngày đó, hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, ta biết ngay sẽ có người yêu thương nhung nhớ nhưng không ngờ lại là một nha hoàn nho nhỏ. Trình huynh chính là người đứng đầu danh sách viện thí năm nay, là học trò có bản lĩnh nhất của cả Hồ Châu. Lá gan của nha hoàn ngươi cũng lớn thật đấy, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám làm ra chuyện không biết xấu hổ nhường này….”
“Không, ta không có.”
Nha hoàn luôn miệng phủ nhận.
Nàng ta cầm một phong thư trong tay, đang định khi đi lướt qua bả vai Trình Chiêu thì sẽ ném phong thư này vào trong lòng hắn.
Đây là thư tiểu thư tự tay viết, chỉ cần Trình công tử đọc được phong thư này liền biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì…. Nàng ta không tình nguyện chuyển thư lắm nhưng đây là mệnh lệnh của tiểu thư, nàng ta không thể không tuân theo.
Mà bây giờ nàng ta lại bị một công tử khác chặn đường, không phải sẽ có lý do cho việc không chuyển được phong thư này sao?
Nha hoàn giấu thư vào trong tay áo, cúi đầu nói: “Ta vốn không biết người đứng đầu danh sách gì cả, nói gì tới yêu thương nhung nhớ. Ta đang tìm thiếu gia nhà ta…. Thiếu gia, ngài ở đâu? Thiếu gia.”
Nàng ta giả vờ tìm người, bóng dáng chậm rãi biến mất trong biển người.
Nàng ta vội vã chạy đến góc đường, trèo lên xe ngựa, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi: “Tiểu thư, bên cạnh Trình công tử kia có một người bạn thân, hắn mắng nô tỳ không biết xấu hổ, còn nói nô tỳ yêu thương nhung nhớ Trình công tử rồi đuổi nô tỳ đi. Thật sự nô tỳ không tìm được cơ hội chuyển thư….”
Lãnh đại tiểu thư lạnh lùng nhíu mày, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng chiêng trống.
Nàng xốc mạnh màn xe lên, chỉ thấy trên khoảnh sân rộng dán thông báo xuất hiện một hàng người khua chiêng gõ trống, chậm rãi tiến đến.
Sắc mặt nàng thoáng chốc sầm xuống, mím chặt môi nói: “Lập tức hồi phủ, tốc độ phải nhanh.”
Hàng người kia vừa xuất hiện trên khoảnh sân rộng liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không có cách nào ngó lơ cả, nguyên nhân chủ yếu là vì cả đoàn người này đều mặc trang phục màu đỏ, phía trước là một con ngựa cao to, bên trên còn buộc hoa đỏ thẫm, thoạt nhìn như đang tổ chức hỉ sự nhưng không nhìn thấy kiệu hoa, cũng không nhìn thấy tân lang.
Cuối cùng đoàn người này dừng ở dưới bảng thông báo, âm thanh khua chiêng gõ trống cũng dừng lại.
Hàng trăm học trò không ngừng được bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Đây là có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Lẽ nào là bắt rể dưới bảng[1]?”
[1]Chỉ những nhà giàu có quyền thế chọn những người thi đỗ được đề tên trên bảng để bắt làm con rể.
“Bắt rể dưới bảng thường chỉ bắt cử nhân thôi mà, lần đầu tiên nhìn thấy có người bắt tú tài.”
“Tú tài thì sao, tú tài cũng là cử nhân tương lai. Trước tiên cứ bắt về đã, sau này không sợ bị người khác cướp mất.”
“….”