Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tất cả những chuyện này, Thẩm Chính đều nhìn thấy rõ ràng, hắn bổ nhào qua: “Dưới ban ngày ban mặt, còn có vương pháp hay không, tránh ra, các ngươi đều tránh ra cho ta!”
Quản sự kia cho gia đinh một ánh mắt.
Hai gia đinh im lặng quăng cùi chỏ vào chính giữa bụng Thẩm Chính.
Thẩm Chính đau đớn, lập tức cúi người, Tiền Huy vội vàng đi qua đỡ: “Thẩm huynh, ngươi làm cái gì vậy, đây chính là chuyện tốt đó, trong nhà Trình huynh nghèo như vậy, nếu như cưới Lãnh gia đại tiểu thư, về sau không phải sẽ có tiền đi học à…”
“Ngươi thì biết cái gì!”
Thẩm Chính bỏ qua đau đớn phần bụng, lại gào lên muốn nhào qua.
Cùng lúc đó, Trình Chiêu cũng đang giãy dụa kịch liệt, nhưng một thư sinh yếu đuối như hắn, sức lực có hạn, thật sự tạo không ra tác dụng gì quá lớn.
Hắn ném đi vẻ thận trọng và ôn nhã, lớn tiếng nói: “Ta chính là tân tấn tú tài Hồ Châu năm nay, là học sinh tâm đắc của Tri phủ đại nhân, nếu các ngươi…”
Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm giác gáy tê rần, trong nháy mắt liền mất đi ý thức.
“Trống to gõ lên, kèn đâu thổi lên!”
Bà mối Liễu quát to một tiếng, đưa tay kéo vành nón của tân lang quan xuống.
Mấy người mang Trình Chiêu đi vào trong đội ngũ đón dâu, sau đó đỡ hắn lên ngựa.
Bà mối Liễu quát lớn: “Cô gia là thư sinh, làm sao cưỡi ngựa, tới tới tới, cô gia, ngồi kiệu cũng như nhau thôi, lên kiệu, lên đường!”
Trình Chiêu trực tiếp bị nhét vào trong kiệu.
Đội ngũ này trùng trùng điệp điệp mà đến, vô cùng náo nhiệt rời đi.
Phía sau đội ngũ, Thẩm Chính phí sức đuổi theo, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được, cho dù đuổi kịp cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Lãnh gia này quá có thủ đoạn.
Mà người xung quanh còn đang nghị luận không ngừng.
“Lãnh gia tiểu thư đứng trên trúc lâu, chí xa ngàn dặm hiện phương cầu. Trương bảng thì tiết nhân thốc thốc, thịnh thế hoan ca lạc tú cầu[1].”
“Trướng treo phù dung thêm hỉ khí, bình khai phỉ thúy đoạt thiên công[2]. Trình huynh có phúc a.”
“Đi, chúng ta đến Lãnh gia góp một chút náo nhiệt.”
Trước có ném tú cầu, sau có bắt rể dưới bản, chuyện này vậy mà trở thành một câu chuyện được giới văn nhân ca tụng.
Thẩm Chính cắn răng: “Lãnh gia đúng không, xem ta làm sao trừng trị đám nghé con các ngươi!”
Tiền Huy kéo hắn lại: “Ta nói thật, Trình huynh cùng Lãnh tiểu thư thành thân là chuyện tốt, Lãnh gia có tiền, so với Tiền gia chúng ta còn có tiền hơn, về sau Trình huynh đi quan trường, dù sao cũng phải cần tiền bạc lót đường, cái này không phải là lấy không một kho vàng lớn à?”
“A!” Thẩm Chính cười lạnh, “Lãnh gia thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, cưới một nữ nhân tâm tư không rõ ngủ ở bên gối, bị hại c.h.ế.t lúc nào cũng không biết! Lại nói, Trình huynh khẳng định sẽ vượt qua kỳ thi Hương trở thành cử nhân, nói không chừng sang năm sẽ thành cống sĩ tiến sĩ, Lãnh gia này thật đúng là biết kiếm lợi! Không được, ta phải trở về tìm thẩm, thẩm nhất định sẽ có biện pháp!”
Tiền Huy gãi đầu một cái, lời Thẩm huynh nói hình như cũng không sai.
Về sau Trình huynh khẳng định sẽ làm đại quan, cưới một tiểu thư thương hộ đúng là không dễ coi, sẽ bị người ta chê cười.
“Ngươi đi tìm Tuệ Nhũ nhân, ta trở về tìm cha ta.” Tiền Huy lập tức nói, “Cha ta quen biết Lãnh viên ngoại, nói không chừng có thể điều giải được một chút.”
Hai người chia ra làm việc.
Trình Loan Loan đang ở trong khách sạn thu dọn đồ đạc, mấy ngày nay nàng không có nhàn rỗi, đi dạo xung quanh, mua một đống đồ vật có và không có trở về.
Lúc tới là hai chiếc xe ngựa, trở về khẳng định còn phải thuê thêm một chiếc xe nữa, bởi vì không chỉ nhiều đồ vật mà còn nhiều thêm ba người.
Cẩu Đản… Nàng không gọi cái tên này vì dễ nhầm tên với hài tử trong nhà, trực tiếp gọi đại danh Tiểu Hải, về sau Tiểu Hải sẽ theo Tứ Đản làm thư đồng, Hồng Anh và Hồng Diễm thì phụ trách việc lặt vặt trong nhà, nàng nhất định phải để hai tay rảnh rỗi làm chuyện bên ngoài…
Đang dọn dẹp thì thấy Thẩm Chính và A Phúc đầu đầy mồ hôi chạy tới cửa phòng của nàng.
“Thẩm, không xong rồi, Trình huynh bị Lãnh gia bắt đi rồi!”

Advertisement
';
Advertisement