Lãnh gia.
Cao môn đại hộ, cửa son ngói đỏ, rất là xa hoa.
Dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ chót, bên trên cửa son dán chữ hỉ thật to, đám gia đinh canh cổng mặc trang phục hạ nhân màu đỏ, người đi qua đường liếc mắt một vòng liền biết, Lãnh gia đang tổ chức hỉ sự.
“Chúc mừng Lãnh viên ngoại, chúc mừng chúc mừng!”
“Lãnh đại tiểu thư cùng án thủ thi viện năm nay là duyên trời tác hợp, làm cho người ta hâm mộ!”
“Ai có thể nghĩ tới tú cầu vậy mà thẩy trúng tú tài lão gia, thật đáng mừng!”
Các tân khách đều là do ngày hôm đó nhận được thông báo, cùng ngày chạy tới chúc mừng, mặc dù trong lòng mọi người biết việc hôn nhân này tựa hồ có chút kỳ lạ nhưng có chuyện ném tú cầu mấy ngày trước làm nền, đám người cũng có thể tiếp nhận, tự mình xách theo hạ lễ đến nhà, được quản gia đưa vào sắp xếp bàn ghế dự tiệc ở trong viện.
Lúc này đã đến buổi trưa, tân khách cũng đến đủ rồi, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà Lãnh viên ngoại cùng Lãnh phu nhân từ đầu đến cuối không có hiện thân, vẫn luôn là quản gia lo liệu cục diện.
Bên trong nhà chính, sắc mặt của ba người Lãnh gia đều rất nặng nề.
“Sương nhi, sắp tới giờ lành rồi, con hãy nghe lời của mẹ, mau đi đổi hỉ phục đi.” Lãnh phu nhân dịu dàng khuyên nhủ, “Con là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, xưa nay không nỡ để con chịu khổ, con phải tin tưởng, cha mẹ chắc chắn sẽ không hại con, ngoan nha, thay hỉ phục đi.”
Lãnh gia đại tiểu thư Lãnh Như Sương vẻ mặt lạnh tanh nói: “Hôn nhân xuất phát từ sự tính toán, con không đồng ý, cha, mẹ, các ngươi tốt nhất lập tức thả Trình công tử ra, hắn là tú tài, là người đọc sách treo tên ở chỗ Tri phủ đại nhân, các ngươi đừng làm chuyện quá đáng!”
“Ngươi đứa nhỏ này, nói mê sảng cái gì thế hả!” Lãnh viên ngoại cau mày nói, “Lần trước ngươi ném tú cầu, được Trình công tử bắt trúng, như vậy, hắn chính là người mệnh định của ngươi. Toàn Hồ Châu ai cũng nhìn thấy màn này, hắn còn muốn chơi xấu hay sao? Còn nữa, Lãnh gia đã mời tất cả thân bằng hảo hữu, cùng đồng bạn hợp tác trên phương diện làm ăn tới, người cũng đã đến đông đủ rồi, mối hôn sự này nhất định phải tổ chức hoành tráng!”
“Cha!” Lãnh Như Sương cắn chặt răng, “Dù sao ta không gả, ta sẽ không lấy chồng, muốn gả thì các ngươi gả đi!”
Nàng bị chọc giận, ngón tay giật giật, cuống họng cũng có chút mùi ngai ngái bắt đầu lan tràn.
Nàng phải nên quả quyết một chút, lớn mật một chút, vọt thẳng đến trước mặt người tên Trình Chiêu kia, nói cho hắn biết ý định của Lãnh gia.
Nàng quá cố kỵ danh tiếng Lãnh gia đại tiểu thư cho nên bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Nhưng, nàng tuyệt đối không có khả năng giơ tay chịu trói.
Đúng lúc này, gã sai vặt của Lãnh viên ngoại vội vàng chạy vào: “Lão gia, phu nhân, cô gia đến rồi.. . Nhưng mà, cô gia không phối hợp cho lắm, bị đánh ngất xỉu, kế tiếp sẽ phải bái đường, vậy phải làm sao mới tốt…”
“Vậy thì trực tiếp bỏ qua việc bái đường, đưa vào động phòng đi, trước tiên đưa đến tân phòng.” Lãnh viên ngoại quyết định chắc chắn, “Sương Nhi, nếu như ngươi không phối hợp cho tốt cha cũng chỉ có thể…”
“Khụ khụ khụ!”
Lãnh Như Sương ho kịch liệt, chiếc khăn nàng che trên miệng một mảng màu đỏ.
Nàng chưa kịp hít một hơi thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Sương Nhi!”
Lãnh phu nhân sốt sắng, vành mắt đỏ bừng.
“Ngất cũng tốt, trực tiếp thay quần áo, chuẩn bị động phòng đi.” Lãnh viên ngoại cực lực xem nhẹ cái khăn dính màu đỏ kia, “Chờ sau khi hai người này thành hôn, thân thể của Sương nhi nhất định sẽ càng ngày càng tốt, quyết định này của chúng ta không có sai, nhất định sẽ không sai.”
Lãnh phu nhân chậm rãi hạ tâm sắt đá, gọi nha hoàn tới đưa nữ nhi đi thay y phục trang điểm.
Mà lúc này, Trình Loan Loan ngồi xe ngựa đến cửa viện Lãnh gia.
Nàng từ trên xe lưu loát nhảy xuống, Thẩm Chính xông lên phía trước mở đường, vừa bước lên bậc thang, hai gã sai vặt canh cổng liền vươn tay, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng: “Xin lấy ra thiệp mời.”