Trên đường xe ngựa đi rất chậm.
Đến xuống buổi trưa mới đến huyện Bình An, sau đó chậm rãi lái về phía thôn Đại Hà.
Dọc theo con đường này, có Ngụy Hồng Anh xoa bóp, Trình Loan Loan dễ chịu hơn không ít, nhưng mà vừa đi trên đường đến thôn, nàng liền mau chóng đổi tư thế ngồi thoải mái hơn.
Huyện Bình An bên này là đường chính, nhưng đến lúc vào thôn sẽ là đường mòn gập ghềnh, xe ngựa một đường xóc nảy sẽ làm cho người ta càng thêm choáng váng.
Nhưng mà, làm nàng kinh ngạc chính là, con đường mòn này vậy mà đã mở rộng sửa thành đường chính, không cần nghĩ, khẳng định là kiệt tác của Ngô đại nhân, là vì để vận chuyển than đá ra ngoài nhanh hơn, như thế thuận tiện cho thôn Đại Hà bọn họ.
Trình Loan Loan vén màn xe, thưởng thức phong cảnh của thôn Đại Hà.
Thời gian nửa tháng đã là tháng ba cỏ mọc cao, chim bay rợp trời, trên ngọn núi lớn cây cối xanh ngắt, màu xanh thấp thoáng, đồng ruộng mạ khỏe mạnh trưởng thành, các nông dân lao động ở trong ruộng, một bức tranh vui vẻ phồn vinh.
Xe ngựa cách thôn Đại Hà càng ngày càng gần, từ nhìn thấy núi than đá, một mảnh phòng ốc xây nên san sát nhau, ở giữa là cơ quan của quan phủ, hai bên đông tây hẳn là phòng ở của quan sai, đều là nhà ngói gạch xanh, nguyên một dãy nhà rất là xa hoa.
Bên trên núi than có rất nhiều hán tử đang lao động, hình như là đang sửa miệng giếng xuống lấy khoáng sản, làm việc với khí thế ngất trời.
Cách núi than đá không xa, Trình Loan Loan thấy được rất nhiều heo con, còn có rất nhiều dê nhỏ, nàng không khỏi bật cười, xem ra Ngôn chưởng quỹ đã chuyển đến thôn Đại Hà, cũng mua rất nhiều heo và dê nhốt lại, những tiểu tử này tinh thần nhìn rất không tệ, hi vọng chúng nó lớn lên khỏe mạnh, về sau nguyên vật liệu của phường xà phòng sẽ dựa vào bọn chúng.
Trình Loan Loan một đường ngắm nhìn sự thay đổi của thôn Đại Hà, chậm rãi liền đi tới cổng thôn.
“Là nương Đại Sơn trở về!”
“Ai nha, nương Đại Sơn mau xuống xe, nửa tháng không gặp ngươi, cứ tưởng ngươi đã c.h.ế.t rồi.”
“Mau trở về thông báo cho mấy hài tử Đại Sơn, đợt này mấy hài tử kia mỗi ngày mặt ủ mày chau, không phải nhớ mẹ sao.”
“…”
Các thôn dân nhiệt tình chào đón, Trình Loan Loan đành phải mau chóng xuống xe ngựa.
Nàng vừa xách váy xuống dưới, một tiểu pháo đạn liền lao đến, vọt thẳng vào trong n.g.ự.c nàng.
“Nương, con rất nhớ người…”
Triệu Tứ Đản thanh âm buồn buồn, ôm chặt lấy Trình Loan Loan giống như là sợ mẫu thân lại đột nhiên biến mất không thấy.
Trình Loan Loan sờ đầu của hắn: “Nương đây không phải đã trở về rồi sao, người lớn như thế cũng không sợ mọi người chê cười…”
Triệu Tứ Đản hít mũi một cái, vội vàng chuyển chủ đề của mọi người: “Biểu ca đâu, Chính ca đâu, Ngu huynh đâu, con còn chưa chúc mừng bọn họ.”
Một đoàn người Trình Loan Loan buổi chiều mới trở về, nhưng mà quan sai phụ trách phát tin mừng bên phía Hồ Châu sáng sớm đã đến thôn Đại Hà một chuyến, thôn dân trong thôn đều biết Ngu Chiêm thi đậu đồng sinh, lý chính thuận miệng hỏi rất nhiều mới biết được Trình Chiêu cùng Thẩm Chính đều thi đậu tú tài, tất cả mọi người đang chờ chúc mừng.
“Khụ khụ!”
Thẩm Chính từ trên một chiếc xe phía sau nhảy xuống, mở quạt giấy ra, chậm rãi dạo bước đi tới.
Phía sau hắn là Trình Chiêu cùng Ngu Chiêm, ba người đều có khí chất của người đọc sách, đồng loạt đi tới rất là đẹp mắt.
Lý chính là người đầu tiên đi qua, cười ha ha nói: “Thôn Đại Hà chúng ta nhân kiệt địa linh, vậy mà sinh ra hai tú tài, ha ha ha, còn có Tiểu Chiêm, cũng thành đồng sinh, ba người các cháu mang đến cho thôn Đại Hà chúng ta phúc khí và tài hoa, tin tưởng về sau người đọc sách từ thôn Đại Hà đi ra sẽ càng ngày càng nhiều!”
“Triệu lý chính thật đúng biết dán thiếp vàng lên mặt mình ha, Trình Chiêu rõ ràng là người Trình gia thôn chúng ta, có quan hệ gì đến thôn Đại Hà các ngươi?”
Một giọng nói không hài hòa vang lên.
Đám người vây quanh ở cửa thôn theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy trên đường thôn xuất hiện một đám người, cầm đầu là Trình lý chính thôn Trình gia và tộc trưởng Trình gia, phía sau là một đám người Trình gia phần phật đi theo.