“Chiêu Nhi!” Trình lão thái thái bước một bước dài xông tới, bắt lấy tay Trình Chiêu, trên mặt lão nhân gia bà ta tràn đầy hỉ khí, “Người truyền tin mừng nói con thi đậu tú tài, còn nói lần này con thi viện đứng hạng nhất, là án thủ, có phải thật vậy hay không?”
Trình lão đầu tử quặm mặt lại nói: “Lời quan sai nói còn có thể là giả sao, đại tôn tử Trình gia chúng ta đúng là ưu tú!”
Trình đại tẩu không ngừng sờ cánh tay Trình Chiêu: “Nhi tử ta thật sự quá lợi hại, là hạng nhất trong tất cả tú tài lận đấy, quan sai kia còn nói, Tri phủ đại nhân còn mở tiệc chiêu đãi Chiêu Nhi uống rượu, có phải thật vậy hay không?”
Trình Chiêu lập tức làm sáng tỏ nói: “Tri phủ đại nhân là mở tiệc chiêu đãi tất cả học sinh thi viện uống rượu, chứ không phải là một mình con.”
“Tóm lại Chiêu Nhi của chúng ta đã gặp được Tri phủ đại nhân, là hài tử có tiền đồ nhất thôn Trình gia chúng ta!” Trình lão thái thái mặt mày hớn hở, “Đi đi đi, đi về nhà, dâng cho các lão tổ tông một nén nhang, ngày mai Trình gia chúng ta mở tiệc chiêu đãi láng giềng, nhất định phải nở mày nở mặt một lần mới được!”
Bà ta nắm tay Trình Chiêu muốn đi.
Trình Chiêu vội vàng tránh ra: “A nãi a gia, Lục thúc công, cùng các vị thúc thúc bá bá xin đợi một lát, cháu mới từ Hồ Châu trở về, còn chưa cám ơn ân sư, chờ cháu đi một chút sẽ quay lại.”
Hắn có thể lấy được thành tích như vậy phần lớn đều nhờ Ngu phu tử, có thể nào không nói một tiếng liền rời đi.
Thẩm Chính ôm Trình Chiêu bả vai: “Đi, cùng đi đi.”
Ngu Chiêm cũng đi theo phía sau hai người, cùng nhau đi đến nơi ở của Ngu phu tử.
Sau khi Trình Chiêu rời đi, người của thôn Trình gia đều đứng ở cổng thôn, tổng cộng mười mấy người, không biết còn tưởng rằng là tới đánh nhau.
Triệu lý chính cười nói: “Trình lý chính, Trình tộc trưởng, không bằng vào trong thôn ngồi một chút?”
Trình lý chính khoát tay, dáng vẻ tay đây: “Ngồi thì không cần, đang vội trở về, còn phải mở từ đường tế tổ tế tự, không thể bị chậm trễ.”
Triệu lý chính giật giật khóe môi, chậc chậc, bắt đầu đắc ý rồi… Được thôi, đúng là cũng đáng được đắc ý, thôn Đại Hà bọn họ, đồng sinh đường đường chính chính cũng không có một người chớ nói chi là tú tài… Muốn chờ Tứ Đản thi đậu tú tài cũng không biết còn phải chờ bao nhiêu năm.
“Trình gia chúng ta ngày mai tổ chức tiệc rượu, Triệu lý chính nếu như có thời gian, có thể tới uống một chén rượu.” Trình lão thái thái người gặp việc vui tinh thần thoải mái, hai đầu lông mày cũng mất đi vẻ cay nghiệt ngày xưa, ngước mắt nhìn về phía Trình Loan Loan, thanh âm không mặn không nhạt, “Ngươi là nhị cô của Chiêu Nhi, Chiêu Nhi cũng luôn luôn thân thiết với ngươi, ngày mai ngươi nhất định phải tới uống một chén rượu.”
Trình Loan Loan cong môi nói: “Đi, đương nhiên phải đi.”
Chén rượu mừng thành công này của Chiêu Nhi nàng thật sự có tư cách uống, nói thế nào cũng phải đi xem náo nhiệt.
Sau khi Trình Chiêu cám ơn Ngu phu tử xong thì cất bước đi tới cửa thôn, sau đó tiến lên xe ngựa, ôm tay nải mình đã đem đến Hồ Châu ra.
Nhìn thấy hắn chuẩn bị đi, Trình lão thái thái thở dài một hơi thật khẽ.
Kỳ thật, trước khi đến thôn Đại Hà, nàng lão nhân gia là không có chút vui mừng nào, chính là sợ Chiêu Nhi không muốn trở về thôn Trình gia, cho nên mới kêu nhiều người trong tộc cùng tới, trong lúc vô hình gây thêm áp lực cho Chiêu Nhi.
Cũng may Chiêu Nhi cũng không lạnh lùng tuyệt tình như vậy, hắn còn chịu về thôn Trình gia, cũng chính là còn muốn nhận những người thân nhân Trình gia này.
Trình Chiêu đeo tay nải đi đến trước mặt Trình Loan Loan: “Nhị cô, con đi về trước, chờ xử lý chuyện của Trình gia xong lại đến.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Trên đường chú ý an toàn.”
Đám người Trình gia vây quanh Trình Chiêu, vui mừng hớn hở rời đi.
Thẩm Chính sờ cằm nói: “Cha con và tổ mẫu đoán chừng cũng ở nhà sốt ruột chờ đợi, thẩm, con cũng đi về trước.”
Trình Loan Loan gật đầu, đưa mắt nhìn A Phúc cùng Thẩm Chính rời đi.
Lúc này Triệu Đại Sơn Triệu Tam Ngưu cũng đến đây, hai người dắt xe ngựa, vừa báo cáo cho Trình Loan Loan nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, vừa đi đến nhà mình.