Trình Loan Loan mang về cho Triệu lão đầu tử chính là một bộ công cụ thợ mộc.
Bộ kia của lão đầu tử đã là đồ cũ hơn ba mươi năm trước rồi, mà cái nàng mua là kiểu mới nhất, làm mộc nhẹ hơn rất nhiều.
Triệu lão đầu tử cầm trên tay, quả thực là yêu thích không buông tay, sờ thế nào cũng sờ không đủ.
Nửa năm trước, nghề mộc của ông là tay ngang, chỉ làm được một vài thứ như bàn ghế thùng gỗ các loại, trải qua nửa năm nghiên cứu, cùng A Phúc tỷ thí với nhau, nghề mộc đã tiến bộ hơn rất nhiều, cửa sổ, giường và ngăn tủ đều là chuyện nhỏ, có bộ công cụ mới này, đoán chừng có thể làm càng tốt hơn.
“Nàng dâu lão đại, mấy cây hoa dây leo trong viện này của con đã leo lên rồi, ta đây đi làm cho con một cái giàn hoa nhé.” Lão đầu tử phấn chấn nói, “Vật liệu gỗ trong nhà đều có sẵn, nửa canh giờ là có thể làm xong, chờ chút!”
Lão nhân gia ông cầm công cụ mới, hùng hùng hổ hổ rời đi.
“Lão đầu tử này…” Triệu lão thái thái bất đắc dĩ bật cười, “Sắc trời không còn sớm, ta đi vào giúp Tuệ Nương nấu cơm, ăn cơm sớm một chút để còn nghỉ ngơi.”
Bên trong nhà bếp, Ngô Tuệ Nương mang theo mấy nha đầu bận rộn, nàng phụ trách xác định món ăn, Xuân Hoa thái thịt chuẩn bị đồ ăn, Trình Phóng rửa rau, Ngụy Hồng Anh phụ trách nhóm bếp, Ngụy Hồng Diễm đang rửa bao tử heo và lòng heo, bên trong nhà bếp bận bịu túi bụi.
Triệu lão thái thái đi vào, liền cầm d.a.o phay lên bắt đầu chặt thịt: “Nàng dâu Đại Sơn, còn có việc vặt nào cần làm, cháu mau chóng phân phó, ta gọi nhị thẩm tam thẩm của cháu đi vào giúp một tay.”
Bữa cơm này còn phong phú hơn cả giao thừa, gà vịt thịt cá bày một bếp lò, trong thời gian ngắn không thể chuẩn bị hết được.
“Sáng sớm Vương thẩm đưa một thùng tôm tới, để tam thẩm phụ lột vỏ tôm sau đó giã nhuyễn.” Ngô Tuệ Nương mở miệng nói, “Tôm và cá đã giã nhuyễn trộn chung lại rồi viên thành từng viên, hương vị sẽ ngon hơn.”
Món ăn này là chính nàng nghĩ ra được, ở Đại Hà Yến rất được hoan nghênh, nàng có lòng muốn để mẹ chồng nếm thử thủ nghệ của nàng.
Tôn thị ở bên ngoài nghe thấy, lập tức đáp: “Được, tam thẩm liền chuẩn bị xong cho ngươi ngay.”
Tôn thị bụng đã rất lớn, khom người không tiện, nàng cầm thùng nước đặt ở trên bàn đá, đưa tay lấy tôm ra.
“Ai nha, con tôm này đã c.h.ế.t hết rồi.” Tôn thị ai nha một tiếng, “Thứ này ăn c.h.ế.t sẽ tiêu chảy, phải làm sao đây.”
Con tôm này đã để trong sân một ngày trời, không có người đổi nước trong, c.h.ế.t hơn phân nửa, con c.h.ế.t ném đi hết, chỉ còn bảy, tám con sống.
Đông Hoa lại gần nhìn thoáng qua: “Con ra sông vớt lên một chút, con rất biết mò cá vớt tôm.”
“Lão nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho phép một mình ra bờ sông, xem lời ta nói như gió thổi bên tai đúng không? !” Tôn thị nhéo chặt lỗ tai nàng, “Nếu có lần sau nữa, đánh gãy chân của ngươi…”
Đang mắng thì Trình Phóng đi ra lấy nước rửa rau.
Tôn thị tức giận phân phó: “Vậy cái con, Từ Mai… Khục, Trình Phóng, ngươi xách theo thùng nước, đi ra bờ sông bắt chút tôm trở về, động tác phải nhanh.”
Trình Phóng nhìn thoáng qua nhà bếp, tạm thời cũng không cần nàng làm cái gì, nàng ngoan ngoãn nghe lời, cầm thùng nước lên.
Tôn thị nhịn không được lại mở miệng: “Nếu như thấy được cá trích thì cũng bắt một con trở về, cá trích dưỡng thai, ta cũng phải uống chút nước canh dưỡng thai.”
“Vâng.”
Trình Phóng đáp ứng, mang theo thùng nước đi ra bờ sông.
Tôn thị ngồi ở bên cạnh bàn đá, mặt mũi tràn đầy hâm mộ, trong nhà đại tẩu hiện tại có bốn hạ nhân, ba nha hoàn một gã sai vặt, cuộc sống này thật đúng là dễ chịu thoải mái làm sao.
Nào giống nàng ta, bụng lớn mà mỗi ngày còn phải giặt y phục quét dọn nhà cửa, cũng không biết lúc nào nàng ta mới được người khác hầu hạ như vậy.
Dựa vào hai nữ nhi khẳng định không được, chỉ có thể… Nàng ta sờ lên hài tử trong bụng, lần trước nàng ta vụng trộm đến miếu nhìn, hòa thượng kia nói nhất định là nam hài, nàng ta liền toàn tâm toàn lực bồi dưỡng nam hài, về sau nhi tử tiền đồ, vậy nàng ta nhất định sẽ có người hầu hạ, ngẫm lại đã thấy rất đẹp.
“Cười ngây ngô cái gì đó hả!” Triệu lão thái thái đi tới, liếc nàng ta một cái, “Mau chóng đi vào làm việc.”
Tôn thị lập tức đứng dậy đi vào nhà bếp hỗ trợ.
Bên kia Trình Phóng mang theo thùng nước đến bờ sông, năm ngoái sông lớn khô cạn, trải qua nửa năm, nước sông dần dần dâng lên, đã đến mực nước bình thường, cỏ bên bờ sông mọc um tùm, mặt sông mọc ra rất nhiều cây rong, chỗ nước cạn bên bờ sông có thể nhìn thấy không ít ốc nước ngọt, còn có rất nhiều tôm tép bơi qua.