Trong thôn có không ít hài tử tới bờ sông bắt cá mò tôm, bắt nhiều một chút là có một đĩa đồ ăn, ăn được một bữa ngon.
Trình Phóng cầm một cái lưới đánh cá ra, ngăn ở chỗ nước sông chảy xiết, chỉ chốc lát sau liền có không ít tôm tép sa lưới, nàng vội vàng vớt vào trong thùng nước.
Đang muốn làm lần nữa, một cái tay nhỏ duỗi ra: “Cô cô, ta cầm những thứ này về nhà trước nhé!”
Trình Phóng quay đầu, nhìn thấy một nam hài năm sáu tuổi đứng ở sau lưng nàng, đây là nhi tử của đại ca đại tẩu nàng, cũng là dòng độc đinh duy nhất của Từ gia, là hài tử nàng phụ một tay nuôi lớn, trước kia thích đứa cháu này bao nhiêu thì hiện tại, trái tim kia liền lạnh lùng đến bấy nhiêu.
Nàng trực tiếp cầm thùng nước lên: “Đây không phải đưa cho ngươi.”
“Cho ta cho ta!” Từ Thành đưa tay muốn giật lấy, một nam hài sáu tuổi như nó cũng có chút khí lực, thiếu chút kéo lật cái thùng.
Trình Phóng một tay đẩy nó ra: “Đây là đồ của Triệu gia, ngươi không được đụng.”
Nàng hiện tại họ Trình, là hạ nhân của Triệu gia, là người của Triệu gia, làm sao có thể cầm đồ của Triệu gia cho Từ gia được.
“Ô ô ô, cô cô, ngươi quá xấu xa!” Từ Thành há mồm liền bắt đầu khóc lớn, “Nương, ngươi mau tới đây, có người khi dễ ta!”
Từ đại tẩu tưởng rằng đại hài tử nhà ai khi dễ nhi tử của mình, vội vàng chạy tới, lại thấy được Trình Phóng đứng tại bờ sông.
Từ sau lần trở mặt kia, Trình Phóng liền đến tửu lâu trong huyện Bình An làm việc, đây là lần đầu tiên về thôn, thời gian trôi qua hơn nửa tháng, Trình Phóng đã rất khác trước kia.
Trước đó Trình Phóng mặc trên người chính là y phục rách nát nhất Từ gia, khắp nơi đều là miếng vá, nhưng bây giờ, Trình Phóng vậy mà mặc y phục mới, mặc dù là vải thô nhưng cũng là mới, một bộ này phải hai ba mươi tiền đồng ấy chứ, nương Đại Sơn đối xử với một nha đầu ti tiện vậy mà cũng chu đáo như thế.
“Ngươi thật đúng là tiền đồ, cháu ruột của mình mà cũng ức hiếp!” Từ đại tẩu cay nghiệt nói, “Tiểu Thành bị ngươi ức h.i.ế.p thành thế này, nếu ngươi không bày tỏ một chút thì hôm nay ta sẽ không thả ngươi đi.”
Trình Phóng nhíu mày lại, thanh âm rất lạnh: “Ta không có ức h.i.ế.p hắn, ta còn có việc, đi trước.”
“Ai cho ngươi đi!” Từ đại tẩu kéo cánh tay của nàng một cái, “Ngươi ở trong nhà nương Đại Sơn làm việc nửa tháng hẳn là kiếm được không ít tiền nhỉ, ngươi là người Từ gia, tiền kiếm được thì phải đưa cho Từ gia, đừng tự mình phung phí.”
Nghe vậy, trên mặt Trình Phóng lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười: “Đại tẩu có phải đã quên rồi hay không, ta sớm đã bị các ngươi bán đổ bán tháo, ta hiện tại là một nô tỳ hạ đẳng, nô tỳ làm việc cho chủ nhà tại sao có thể có tiền công chứ.”
“Ta mặc kệ, dù sao Tiểu Thành bị ngươi ức h.i.ế.p mà khóc, ngươi nhất định phải giao chút đồ ra!” Từ đại tẩu bắt lấy thùng gỗ, “Mấy con cá và tôm này cũng không tệ lắm, làm canh cho chất nhi ngươi uống đi, ngươi sẽ không ngay cả cái này cũng không nỡ đó chứ.”
“Đúng, ta chính là không nỡ!” Trình Phóng lập tức bị chọc giận, “Lúc trước ta làm trâu làm ngựa cho Từ gia, các ngươi đều cảm thấy là chuyện đương nhiên, ta cũng cảm thấy đây là số mệnh của ta! Nhưng mà hiện tại, ta đã không phải người của Từ gia, đừng mơ tưởng chiếm một chút xíu hời trên người ta! Trả lại thùng nước cho ta, nếu không, ta sẽ để cho ngươi không còn mặt mũi!”
“Ngươi con tiện tiểu nha đầu này, dám cãi lại!”
Từ đại tẩu cũng tức giận, đưa tay quăng một cái bạt tai tới.
Nhưng mà, cổ tay của nàng ta lại bị chặn lại giữa không trung.