Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Sau khi quán ăn khai trương, hấp dẫn không ít quan sai tới đây dùng cơm.
Những quan sai này đều là người triều đình phái tới quản lý mỏ than. Một đám rời xa quê hương, bổng lộc đương nhiên sẽ không thấp, nhưng các hạng mục quản lý mỏ than bên này còn chưa thành hình, đầu bếp mời tới là để nấu cơm riêng cho Ngô đại nhân, có thời gian mới nấu cho bọn họ một nồi cơm lớn. Mùi vị kia, đương nhiên là một lời khó nói hết, vì thế bọn họ đồng loạt đến quán ăn của nhà cũ Triệu gia ăn cơm.
“Từ mỏ than đến chỗ tàng cây hòe lớn vẫn còn hơi xa.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Nương, mọi người có nghĩ tới, thuê một cửa hàng ở trong chợ thôn không?”
Lúc trở về nàng đã nhìn thấy chợ bên kia đã thành hình, hai dãy nhà gạch ngói xanh đối diện nhau, xây hai tầng, dưới bầu trời xanh mây trắng trôi lững lờ rất là tráng lệ.
Trước mắt các căn nhà đã xây dựng xong, đang lát gạch thô trên mặt đất, lối vào cũng phải lát gạch, còn phải trồng thêm mấy cây xanh để tăng thêm cảm giác cảm giác xanh tươi, nhìn tổng thể cũng đẹp mắt hơn một chút.
Nhưng cách hoạt động cụ thể của chợ này như thế nào thì nàng còn chưa bàn bạc với lý chính, có lẽ lý chính cũng không biết làm sao.
“Thuê cửa hàng?” Triệu lão thái thái đặt đũa xuống: “Cửa hàng kia là nhà gạch ngói xanh, thuê một căn cũng rất đắt tiền, hơn nữa, cũng không cần thiết, ở dưới tàng cây hòe đặt một cái sạp, cũng rất thuận tiện.”
Tôn thị miệng lẩm bẩm gật đầu: “Ta cảm thấy giống như bây giờ đã rất tốt rồi, có khi một ngày có thể kiếm được một lượng bạc, mỗi ngày đều có thịt ăn…”
Có một ít thịt bán không hết, liền giữ lại cho người nhà mình ăn. Cho dù không có thịt, cũng có thể húp nước canh, mấy ngày nay, nàng đã mập thêm cả một vòng.
“Có một số việc, chúng ta phải nhìn lâu dài.” Trình Loan Loan nghiêm túc nói: “Dưới tàng cây hòe quả thật là một vị trí tốt, nhưng chỉ là thuận tiện cho thôn dân mà thôi. Trên thực tế, đối tượng khách hàng chủ yếu của quán ăn vẫn là những người làm việc ở mỏ than. Từ mỏ than đi tới đều cần thời gian nửa chén trà, rất bất tiện, đây là thứ nhất. Thứ hai, mọi người trong thôn đều có mắt cả, nhìn thấy các ngươi bán đồ ăn kiếm được tiền, liệu mọi người có thể học theo hay không. Thời buổi này, có một cửa hàng tốt để bán hàng là rất quan trọng. Thứ ba, vấn đề vệ sinh, thời tiết càng lúc nóng, ruồi muỗi cũng sẽ càng nhiều, thức ăn đặt dưới gốc cây hòe lớn, không thể tránh khỏi việc sẽ có ruồi muỗi bay quanh, ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người.
Triệu lão đầu tử vỗ bàn quyết định: “Tức phụ lão đại nói không sai, cửa hàng này nhất định phải thuê, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm lý chính nói chuyện một chút.”
“Loan Loan tỷ.” Lục Ánh Tuyết đột nhiên mở miệng: “Ngươi nói xem, nếu ta ở trong thôn bán rượu, liệu có thể được không?”
Lục gia bọn họ bắt đầu khởi nghiệp từ cất rượu bán rượu, từ nhỏ nàng đã quen thuộc với những thứ này nên đương nhiên biết cách làm, chỉ là cho tới nay, nàng vẫn luôn không có ý nghĩ này.
Đi theo Loan Loan tỷ một chuyến đến Hồ Châu, trải qua rất nhiều chuyện, nàng càng nhận ra tầm quan trọng của tiền bạc. Mặc kệ nói như thế nào, trước tiên kiếm tiền, có tiền mới có thể có sức mạnh, mới có thể bảo vệ nhi tử khuê nữ tốt hơn.
Trình Loan Loan hơi suy nghĩ một lúc: “Người trong thôn sẽ tự mình ủ rượu gạo uống, trừ phi làm hỉ sự mới có thể mua rượu, kiếm không được bao nhiêu. Nhưng mà những quan sai từ nơi khác đến, có thể sẽ mua rượu, cụ thể thì ta nói không chính xác, được hay không phải thử một lần mới biết được.”
Lục Ánh Tuyết gật đầu, hạ quyết tâm thử một lần.
Trong lúc mọi người trò chuyện với nhau, bữa cơm cũng kết thúc, sắc trời đã hơi tối dần, nhưng công việc trong thôn vẫn chưa làm xong.
Bởi vì cả thôn ban ngày đều phải đi làm, rất nhiều chuyện đều để lại buổi tối mới làm, trong sân nhà nào cũng đốt một ngọn đuốc, từ xa nhìn lại, cũng có vài phần ý tứ đèn đuốc sáng trưng.
Trình Loan Loan nương theo ánh lửa ban đêm, cùng Triệu Đại Sơn trồng cây.
Cây nho được trồng trong sân, những cây ăn quả khác thì trồng ở ngoài tường viện, vây quanh tường viện. Những giống dưa kia thì rải ở trong ruộng gieo trồng trước đó trồng cây giống bông, chờ sau khi hạt giống dưa mọc ra, có thể đem ra trồng trên đồng ruộng.
“Nương Đại Sơn, đêm nay ta sẽ chuyển đến trong nhà Tào gia.” Khổng tú nương đi tới cười nói: “Tôn quản sự đưa một nhóm nữ công tới đây, cần người quản lý, về sau ta sẽ ở bên kia dạy bọn nhỏ thêu hoa.”
Vốn nàng chỉ cần dạy ba tháng liền rời khỏi thôn Đại Hà, nhưng đại tiểu thư thỉnh cầu nàng hỗ trợ huấn luyện một nhóm nữ công nuôi tằm ươm tơ. Mà nàng cũng thích cuộc sống ở thôn Đại Hà, vì thế đáp ứng lưu lại, nếu đã hỗ trợ đại tiểu thư, vậy đương nhiên phải ở trong căn nhà mà đại tiểu thư xây dựng.

Advertisement
';
Advertisement