Trình Loan Loan nhớ tới một chuyện, kiếp trước nàng đã xem qua một tin tức, gọi là tang cơ nuôi cá. Tục ngữ nói, dâu tốt thì tằm mập, tằm mập thì cá to, dùng phân tằm thả xuống ao thì cá mau lớn, là một vòng tuần hoàn, mà thịt cá cũng sẽ ngon hơn.
Nước trong ao sen của cô cũng đã đầy rồi, cũng đến lúc thả vào một nhóm cá con.
Nàng cười nói: “Khổng tú nương, ta phải nhờ ngươi một chuyện, có thể giữ lại phân tằm cho ta được không, đối với ta nó có tác dụng lớn.”
Phân tằm chính là thứ mà con tằm thải ra, thứ này mỗi ngày đều dọn dẹp xong đều sẽ đem đổ, đối với người nuôi tằm mà nói, không có tác dụng gì lớn.
Đương nhiên Khổng tú nương đáp ứng, đêm đó liền thu thập đồ đạc đi tới chỗ căn nhà tam tiến viện của Tào gia.
Trong nhà Trình Loan Loan dư ra một gian phòng, vừa lúc có thể sắp xếp cho hai tỷ muội Ngụy gia ở, Trình Phóng cũng ở chung với hai tỷ muội này một phòng. Ngụy Tiểu Hải thì cùng Ngô Tiểu Chùy chen chúc một phòng, hai người nam hài tử choai choai, cũng không có gì bất tiện hết.
Sau khi sắp xếp xong, Trình Loan Loan bấm ngón tay tính toán thời gian, đợi thêm mười ngày nữa, sẽ làm hôn sự cho Nhị Cẩu, thời gian này trôi qua thật nhanh.
Cũng may đồ dùng trong nhà gì đó đều đã chuẩn bị xong, chờ chọn thời gian đem đồ dùng tân hôn chuyển vào, trong phòng cũng bỏ công ra trang trí thêm một chút nữa là có thể được rồi.
Mấu chốt nhất chính là, còn phải đưa thiệp mời, người trong thôn nhất định đều phải mời, còn muốn mời người nào khác, cần phải suy nghĩ một chút.
Trước khi đi ngủ một canh giờ, Trình Loan Loan vẫn luôn suy tư chuyện này.
Sáng sớm, nàng đã bị tiếng luyện võ ngoài cửa sổ đánh thức. Nàng nhìn thoáng qua sắc trời, vẫn đang là rạng sáng, trời còn chưa sáng hẳn. Tam Ngưu và Tứ Đản hai người đang ở trong sân đánh gốc cây, rầm rầm vang lên.
Trình Loan Loan xoay người, tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng, nàng thế mà lại nghe được tiếng nói của Trình Chiêu.
Nàng vội vàng buộc tóc lên một chút, khoác y phục đi ra ngoài, nhìn thấy Trình Chiêu ngồi ở trong sân nói chuyện với Tứ Đản, hai người tán gẫu chuyện học tập.
Nhìn thấy Trình Loan Loan đi ra, Trình Chiêu lập tức đứng dậy: “Hôm nay Trình gia mở tiệc rượu, cháu cố ý tới đây đón nhị cô cùng mấy biểu đệ đi qua uống rượu. Vừa rồi cháu mới đi qua chỗ lão sư một chuyến, lão sư có hơi bị cảm nên không đi.”
Hắn còn mời lý chính thúc, Triệu lão thái thái cùng Triệu lão đầu tử, tuy nhiên ba người này đều uyển chuyển cự tuyệt.
Kỳ thật hắn cũng rất sợ nhị cô cũng uyển chuyển cự tuyệt, trong giọng nói mang theo một tia thật cẩn thận từng ly từng tý.
“Đại Sơn phải ở nhà làm chuyện đồng áng, Nhị Cẩu đi tửu lâu, Tam Ngưu cũng có việc, chỉ có ta cùng Tứ Đản đi uống rượu thôi.” Trình Loan Loan kéo tay Tứ Đản vào phòng: “Ta có mang về từ Hồ Châu một bộ xiêm y cho con, con cứ mặc bộ này đi Trình gia, rửa tay rửa mặt sạch sẽ một chút, ta cũng phải đi thay y phục.”
Tốt xấu gì bây giờ cũng là thất phẩm nhũ nhân, đi tham dự tiệc rượu, không thể quá keo kiệt được.
Mấu chốt là, đám người Trình gia kia, mỗi người ai nấy đều chanh chua cay nghiệt, khi mềm sợ cứng, nếu nàng ăn mặc quá bình thường, những người đó sẽ không thể không tiến lên nói mấy câu châm chọc.
Để có một bữa tiệc rượu yên bình, nàng không ngại ăn mặc phong quang hơn một chút.
Trình Loan Loan mặc xiêm y mua ở Hồ Châu, bên trong bên ngoài có ba tầng, vải sa la chế thành, cổ áo tay áo làn váy đều thêu hoa văn chìm, mỗi khi bước đi, hoa văn kia sẽ như ẩn như hiện, rất là khí phái.
Nàng còn cầm một cái hộp, đây là lễ mừng tiệc rượu. Ba cân gạo, mười quả trứng gà, lại thêm một miếng vải, chính là quy cách bình thường.
Nàng nguyện ý đối tốt với Trình Chiêu, là bởi vì Trình Chiêu đáng giá, còn những người Trình gia, không đáng để nàng tặng đại lễ.