Lễ nhận thân kết thúc 2
Bên này Thẩm lão phu nhân thì kéo tay Triệu lão thái thái, cười nói: “Vẫn nghe Tiểu Chính nhắc tới a gia a nãi Triệu gia, hôm nay vừa gặp, liền cảm thấy vô cùng thân thiết, về sau Triệu gia cùng Thẩm gia chúng ta chính là người một nhà, đến đây, Triệu a nãi, đến ngồi ở bàn chính đi.”
Bữa tiệc bắt đầu, nam nữ phân chỗ ngồi, a gia a nãi Triệu gia đều ngồi trên bàn chính, không ít người đều tới mời rượu, đem cỗ mất mát trong lòng hai vị lão nhân xua tan.
Trên bàn chính của nam nhân, Thẩm huyện lệnh làm chủ vị, sau đó là huyện lệnh các huyện, còn có Triệu lão đầu tử, Ngu phu tử cùng với Thẩm Chính. Các huyện lệnh cũng không đàm luận chuyện chính sự, mà là tán gẫu một ít chuyện nông sự, dù sao lúc này cũng là thời điểm cày bừa vụ xuân. Vừa nói đến chuyện nông thôn, Triệu lão đầu tử cũng có rất nhiều chuyện để nói.
Lão nhân gia hắn uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Hiện nay là cuối tháng ba, trong thôn đang cày ruộng chỉnh điền, làm bước này là phải thật kiên nhẫn, con trâu cày ruộng cũng phải chậm rãi, mà ngươi cũng không được thúc giục. Nếu thúc giục có khi nó còn nổi nóng với ngươi…Trâu kéo cày gỗ đi qua đi lại trên cánh đồng vài lần, ruộng sẽ dần dần được san bằng… Trâu trong thôn chúng ta cũng không nhiều, mỗi nhà đều xếp hàng chờ đến lượt, cho nên đêm hôm khuya khoắt cũng phải vội vàng. Trâu còn được nghỉ ngơi, nhưng chúng ta lại không thể nghỉ được, phải tiếp tục bận rộn ở trên đồng…”
Mấy vị huyện lệnh đều chưa từng nghe nói qua những thứ này, đều nghe đến say sưa.
Thẩm Chính ngồi ở bên cạnh, cảm thấy rất buồn tẻ. Hắn lặng lẽ đứng lên, đi đến bàn bên cạnh, bàn kia đều là đồng môn của hắn, Trình Chiêu Tiền Huy đều ngồi ở bàn này. Mấy văn nhân tụ tập cùng một chỗ, đó chính là thi từ ca phú, kinh thi phú văn, mỗi người trích dẫn kinh điển, đều là văn nhân tài tử.
“Tất cả mọi người ăn cũng khá nhiều rồi.” Thẩm Chính cười híp mắt nói: “Hoa hải đường trong sân sau nhà ta nở rộ, chư vị có muốn đổi chỗ khác để ngắm hoa uống rượu không?”
Trịnh Vọng Phong đứng lên nói: “Vậy thì ngắm hoa làm thơ, sau đó nhờ chư vị huyện lệnh bình phẩm xem ai là người đứng đầu hôm nay.”
Hắn nói xong, nhìn Trình Chiêu một cái.
Kỳ viện thí hắn đã bị Trình Chiêu đè đầu một đầu, lần này ngắm hoa, nói cái gì cũng phải đè Trình Chiêu xuống.
Trình Chiêu cũng không cự tuyệt: “Cuối tháng ba chính là lúc hoa hải đường nở rộ, đi xem một chút đi.”
Thẩm Chính dẫn đường phía trước, mười mấy văn nhân học sinh cùng nhau đi về phía sân sau. Mọi người đều ở tiền sảnh uống rượu, ở sân sau không có người nào.
Mấy gốc hải đường rủ xuống nở hoa đúng lúc, hoa đầy cành cây, rực rỡ uyển chuyển, gió nhẹ thổi qua, có cánh hoa rơi xuống, một mảnh ửng đỏ, một thoáng mỹ lệ.
Những văn nhân này lập tức linh cảm tràn về, một đám bắt đầu ngâm thơ đối chữ. Gã sai vặt đã sớm chuẩn bị xong bút mực giấy nghiên, văn nhân đem tác phẩm đắc ý của mình viết xuống.
Thẩm Chính uống không ít rượu, lúc này trong đầu là một khối bột nhão, hắn chỉ là đề nghị đến ngắm hoa mà thôi, sao đột nhiên lại muốn làm thơ cơ chứ?
Hắn tiến về phía Trình Chiêu, lại nhìn thoáng qua Trịnh Vọng Phong bên kia, thơ của hai người này đều quá tuyệt vời, nếu hắn làm ra một bài, sợ là sẽ bị người ta giễu cợt.
Dù sao, bọn hắn nhiều người như vậy nhưng chỉ có ba người là thi đậu tú tài, hắn đường đường là tú tài, làm thơ nếu còn không bằng những đồng sinh này, mặt mũi biết để ở đâu chứ?
Thẩm Chính ùng ục uống một chén rượu lớn, nấc lên một cái: “Ta đi vệ sinh chút đã.”
Tiền Huy cười nhạo: “Thẩm huynh, ngươi đây là muốn đi vệ sinh để trốn chứ gì? Đừng tưởng rằng đi rồi là sẽ thoát, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi trở về làm thơ.”
Thẩm Chính trợn trắng mắt, xách bầu rượu đi về phía sân sau.
Sân sau huyện nha khắp nơi đều là hoa hải đường, hắn đi tới đi lui, bước chân bắt đầu trở nên xiêu vẹo. Nhìn thấy một tảng đá lớn phía trước, hắn liền trực tiếp nằm trên tảng đá, giơ bầu rượu lên rót rượu vào miệng, trong miệng hàm hồ nói: “Ngày hôm nay thật cao hứng, ta là đại tú tài ha ha ha, ta có nghĩa mẫu ha ha ha… Uống rượu, uống rượu…”
Hắn uống rồi lại uống, thế rồi bất tỉnh nhân sự.
Mà đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp từ trong bụi hoa hải đường đi ra.
Đây là một tiểu thư khuê các ăn mặc hoa lệ, một thân váy màu xanh nhạt, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, môi đỏ, rất có khí chất của tiểu thư khuê tú.
Bên cạnh nàng đi theo một nha hoàn, nha hoàn nhìn trái nhìn phải: “Không phải là Phó tiểu thư nói đến nơi này ngắm hoa sao, các nàng đâu rồi?”
Bởi vì các văn nhân ở đầu kia ngắm hoa, cho nên các tiểu thư khuê các tìm một chỗ yên tĩnh khác để ngắm hoa hải đường, nhưng chủ tớ hai người này đi một vòng, cũng không thấy các tiểu thư khác. Đang tìm kiếm, nhìn thấy trên tảng đá lớn cách đó không xa, đang nằm một người…