Trình Loan Loan buộc quả cầu hoa lên cho Triệu Nhị Cẩu, ôn nhu nói: “Cảnh Thành, từ hôm nay trở đi, con chính là một người lớn chân chính, có gia đình nhỏ thuộc về mình thì phải gánh vác càng nhiều trách nhiệm hơn, đi thôi, đón Oánh Oánh về.”
Triệu Nhị Cẩu đột nhiên quỳ xuống dập đầu với Trình Loan Loan ba cái, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn xoay người lên ngựa, đi ở đằng trước dẫn đầu, bốn tiểu đệ đi theo phía sau, sau đó là kiệu hoa, rồi mới tới đội ngũ khua chiêng gõ trống.
Tân lang vừa ra khỏi cửa, cửa viện liền bắt đầu đốt pháo trúc, trong tiếng nổ lốp bốp của pháo trúc, hào tử thổi kèn lên, chiêng trống gõ lên, thổi kèn đánh trống, vô cùng náo nhiệt đi về hướng huyện Hà Khẩu.
Một đường đi hơn một canh giờ, cuối cùng đã tới huyện Hà Khẩu.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng màu vàng chiếu xuống, đội ngũ đón dâu nối đuôi nhau đi dưới ánh mặt trời khiến người khác vô cùng chú ý.
Những người đi đường đồng loạt dừng chân lại nghị luận ầm ĩ.
“Hôm nay nhà Tào lão đại tổ chức hỉ sự, đây chính là hiền tế của Tào gia đúng không?”
“Nghe nói tân lang là nhi tử ruột của Tuệ Nhũ nhân, chậc chậc, Tào gia cũng coi như là đạp nửa chân vào quan gia rồi.”
“Tuệ Nhũ nhân là thất phẩm thì như thế nào, chỉ là một nông phụ, nhi tử cũng là nông phu, Tào lão đại cũng thật không yêu thương nữ nhi của mình, vậy mà gả nữ nhi đến thôn quê chịu khổ.”
“Nhưng mà tân lang tướng mạo cũng không tệ, không phải loại người vớ va vớ vẩn.”
“…”
Trong tiếng nghị luận của đám người, đội ngũ đón dâu rốt cục cũng đứng tại cổng Tào phủ.
Tào phủ trang trí vô cùng hoành tráng, đại môn toàn bộ được sơn lại, nước sơn màu đỏ thắm còn phản chiếu lại ánh nắng, cửa son ngói xanh rất là khí phái.
Đội ngũ nghi trượng vừa mới dừng lại, bà mối Vương liền mang theo tiểu thiếu gia Tào gia đi ra.
Tào gia chỉ có một nam đinh duy nhất này, đích tỷ thành hôn, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể để vị đệ đệ này tới làm.
Tân lang ngồi ở trên lưng ngựa cao to, lúc này, cần đệ đệ của tân nương lớn tiếng đọc thuộc lòng một bài « Mời xuống ngựa », mời tân lang xuống, sau đó ra đề mục khảo nghiệm tân lang, sau khi qua cửa chính liên tục thúc giục tân nương, lúc này, tân nương mới có thể đi ra ngoài lên kiệu.
“Yểu điệu xuất lan các, bộ bộ phát dương đài, thứ sử thiên kim trọng, chung tu hạ mã lai.”
Tào tiểu thiếu gia đọc một cách vất vả, cuối cùng cũng đọc thuộc lòng bài thơ này.
Triệu Nhị Cẩu trực tiếp tung người xuống ngựa, thân thể cao lớn đứng thẳng tắp, là một vị tân lang phong độ nhẹ nhàng.
Bà mối Vương tới gần Tào tiểu thiếu gia, thấp giọng nhắc nhở: “Nên ra đề rồi.”
Đề được hỏi cũng chính là những đề mục bình thường, tiểu thiếu gia đã nhớ kỹ từ lâu, đây chỉ là một hình thức, không tính là làm khó dễ.
Tào tiểu thiếu gia xoay chuyển tròng mắt vòng vòng, đột nhiên chống nạnh, nhấc trường bào của mình lên, hai chân tách ra, khí thế hung hăng nói: “Những cái đề lằng nhằng kia ta không nhớ gì cả, ngươi từ dưới hông ta chui qua, chỉ cần ngươi chui qua, ta sẽ nhận người tỷ phu là ngươi, làm đi!”
Bà mối Vương kinh hãi, thất thanh nói: “Tiểu thiếu gia, tuyệt đối không thể, hôm nay là đại hỉ sự…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Tào tiểu thiếu gia đẩy bà mối Vương ra, “Đây là Tào gia, ta là Tào thiếu gia, nơi này do ta quyết định! Hừ, Triệu Cảnh Thành, ngươi lấy nhiều tiền tài của Tào gia chúng ta như vậy, chỉ bảo ngươi chui qua, ngươi sẽ không không dám đó chứ?”
Tào gia thiếu gia tám tuổi hất cằm lên, trong con mắt nho nhỏ đều là hỏa khí.
Đêm qua, hắn nghe nương nói, cha đem rất nhiều gia tài của Tào gia cho đại tỷ làm đồ cưới, rất nhiều tiền của Tào gia biến thành tiền của Triệu gia, những số tiền kia vốn dĩ nên thuộc về hắn, nhưng tất cả đều tiến vào trong túi tiền của Triệu Cảnh Thành, một hơi này, hắn nuốt không trôi, nhất định phải để cho tên họ Triệu xấu mặt trước mặt mọi người mới được!