Ngoài cổng Tào phủ có không ít người qua đường vây xem.
Mọi người thấy một màn này, ai cũng sửng sốt.
“Tiểu cữu cữu vậy mà bảo tỷ phu chui dưới háng, chậc chậc, lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này đấy.”
“Ngươi còn không biết rồi, tiểu thiếu gia này là phu nhân sau này của Tào lão đại sinh ra, không phải đệ đệ ruột, đây là cố ý làm cho tỷ tỷ khó chịu đó.”
“Đứa nhỏ này mới tám tuổi, không hiểu chuyện, cho rằng chui dưới háng chính là thú vị, đừng có coi là chuyện to tát.”
“Ta cũng cảm thấy hẳn là nói đùa…”
Tào tiểu thiếu gia tức giận trừng những người qua đường kia: “Không phải nói đùa, nhất định phải chui qua háng ta, nếu không, Tào gia sẽ hủy bỏ hôn yến!”
“Ngươi tiểu tử này, muốn nhục nhã người khác đúng không!” Triệu Tam Ngưu lao ra, “Nhị ca, đệ đánh tiểu tử này một trận, nhìn hắn phách lối cái gì.”
Triệu Nhị Cẩu đưa tay ngăn lại, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Hắn đại biểu cho Tào gia, không thể đánh.”
Triệu Nhị Vượng gãi đầu: “Vậy ta thay Nhị Cẩu ca chui qua cho.”
Dù sao hắn nhỏ tuổi, chui thì chui, hắn không cảm thấy mất mặt.
“Hừ, nhất định phải chính Triệu Cảnh Thành chui qua!” Tào tiểu thiếu gia hừ một tiếng, “Giờ lành sắp tới, đừng chậm trễ thời gian.”
Triệu Nhị Cẩu khom người từ bên trong kiệu hoa ôm chim nhạn ra, phong tục của bản triều, mặc kệ là đính hôn hay là đón dâu, đều phải mang theo chim nhạn đồng hành, chim nhạn ngụ ý hôn nhân trung trinh, tượng trưng cho tân lang.
Hắn đi đến trước mặt Tào gia tiểu thiếu gia, buông chim nhạn xuống, chim nhạn trực tiếp chui qua dưới háng.
Hắn đi vòng qua, lại ôm chim nhạn lên, hơi tới gần Tào gia tiểu thiếu gia, thanh âm chậm rãi trở nên lạnh lẽo: “Hôm nay nể mặt ngươi là bởi vì ngươi là đệ đệ của Oánh Oánh, nếu được một tấc lại muốn tiến một thước, đợi ta thành nữ tế của Tào gia rồi, ngày ngày ra vào Tào gia, chậm rãi tiếp nhận việc làm ăn của Tào gia, ngươi nói xem, chờ ngươi trưởng thành, còn có bao nhiêu thứ để lại cho ngươi?”
“Ngươi!”
Tào tiểu thiếu gia đột nhiên mở to hai mắt.
Triệu Nhị Cẩu ôm chim nhạn, cười khinh bỉ, hắn đưa tay phủi phủi vạt áo cho Tào tiểu thiếu gia, thanh âm đè thấp: “Hài tử thì cứ an tâm làm hài tử, một hai phải xen vào việc của người lớn, vậy cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn của người lớn để trị ngươi.”
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo đến cực điểm, tựa như băng đá rũ xuống trên mái hiên.
Tào gia tiểu thiếu gia đột nhiên hé miệng, oa oa khóc lớn lên.
Triệu Nhị Cẩu nhìn gã sai vặt đi theo phía sau: “Thiếu gia các ngươi tại sao khóc, mau chóng dẫn đi đi.”
Mấy gã sai vặt lập tức ôm Tào gia tiểu thiếu gia đi, tiếng khóc dần dần đi xa.
“Ha ha ha tiểu thiếu gia đây là đang đùa giỡn đó mà.” Bà mối Vương gượng cười hoà giải, “Tân nương tử còn đang trang điểm, ta lại vào thúc giục.”
Đây cũng là một trong những phong tục, ngày xuất giá, chỉ cần nhiều lần thúc giục, tân nương tử mới có thể trang điểm bước ra khỏi phòng, đi ra ngoài lên kiệu.
Lúc bà mối Vương đi đến khuê phòng của Tào Oánh Oánh, Tôn quản sự đã báo cáo sự việc xảy ra ngoài cửa phủ cho Tào Đức Phúc.
“Lại có loại chuyện này à!” Tào Đức Phúc đập bàn, “Đi, bắt hắn mang tới cho ta, ngày đại hỉ mà gây ra chuyện như thế, đây không phải là làm cho Tào gia mất mặt à, hắn đường đường trưởng tử Tào gia, quả thật không ra gì!”
Tào phu nhân Tề thị ngồi ở bên cạnh, mi tâm nhíu lại: “Hoành nhi mới tám tuổi, hắn chỉ là đi nháo hôn mà thôi, cần phải làm to chuyện như vậy sao?”
Tào Đức Phúc cả giận nói: “Nếu hắn chỉ là làm càn thì thôi không nối, lão Tôn, ngươi nói đi, Hoành nhi còn nói thứ gì?”
“… Triệu Cảnh Thành, ngươi lấy nhiều tiền tài của Tào gia chúng ta như vậy…” Tôn quản sự cúi đầu, thuật lại lời nói của Tào tiểu thiếu gia một lần, “Rất nhiều người qua đường vây xem, cũng có tân khách đi qua, có lẽ có không ít người nghe thấy được.”